Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 19



Tuấn Mã sốt ruột giậm chân, tung bụi mù mịt.

 

Nhưng khoảnh khắc sau, pháo lệnh nổ vang, đám đông reo hò ùa lên nghênh đón đoàn quân. 

 

Ta bị xô lảo đảo vài bước, khi ngẩng đầu lại, Trần Dự đã bị bá quan văn võ vây quanh đưa về phía hoàng thành.

 

18

 

“Tiểu thư có muốn lập tức hồi phủ không ạ?” 

 

Thanh Sương nhìn ra tâm trạng ta không tốt, dè dặt hỏi: 

 

"Vương quản gia hôm trước có đến báo, nói hải đường ở biệt viện đang nở rất đẹp, tiểu thư có muốn đến ngắm không ạ?”

 

“Đi xem một chút cũng được.” 

 

Ta buông lỏng tay áo đang siết chặt, để mặc gió xuân lùa vào trong xe ngựa, thổi tung vài sợi tóc bên thái dương. 

 

Trong lòng ta vẫn mắc kẹt một nỗi niềm mơ hồ, chẳng thể nói rõ là gì.

 

Hải đường Tây Phủ ở biệt viện quả nhiên nở rộ rực rỡ. 

 

Cả cây đỏ rực như son, cành lá trĩu nặng, cánh hoa rơi lả tả trên lối đá xanh, như có ai làm đổ hộp phấn son.

 

“Tiểu thư, nhánh kia nở đẹp nhất! Nhưng nô tỳ không với tới...” 

 

Thanh Sương bất ngờ nhón chân. 

 

Ta nhìn theo tay nàng chỉ, thấy nhánh hoa cao nhất đang đung đưa trong gió, nụ hải đường to cỡ cái bát, viền cánh hoa được ánh nắng mạ vàng, giọt sương còn đọng trong nhụy, chói lóa giữa vườn xuân.

 

Ta ngẩng đầu ngắm nhìn, ngón tay bất giác mân mê tay áo như thói quen từ nhỏ, mỗi khi ta muốn một thứ gì đó nhưng buộc phải kiềm chế, sẽ lại vo tay áo như vậy.

 

“Lấy thang đến đây.” 

 

Ta đột ngột nói.

 

“Tiểu thư định đích thân hái sao?” 

 

Thanh Sương quýnh quáng kéo tay áo ta: 

 

"Nếu để phu nhân biết thì…”

 

“Sợ gì chứ.” Ta cởi khăn choàng, quấn vào tay: "Có ai thấy đâu.”

 

Thang gỗ kêu cọt kẹt, khi ta leo lên tới đỉnh, cả biển hoa như cuộn sóng dưới chân. 

 

Vươn tay chạm vào nhành hoa, bỗng cành cây rung nhẹ, chiếc thang cũng nghiêng theo… 

 

“Tiểu thư!”

 

Ta vội vàng bám lấy một cành ngang trên đầu. 

 

Những cánh hoa đỏ vỡ vụn phủ đầy vạt áo, tay áo trượt xuống khuỷu, lộ ra cánh tay trắng mịn như ngọc. 

 

Một cơn bướng bỉnh dâng lên trong n.g.ự.c, ta liền đá bay cái thang, chân trần trèo lên cành cây.

 

“Xong rồi xong rồi…” 

 

Thanh Sương dưới gốc cây cuống quýt xoay vòng: 

 

"Phu nhân mà biết thì sẽ bắt ta nhịn đói ba ngày mất…”

 

Ta cảm nhận được trâm ngọc nơi tóc đã lỏng, vài lọn tóc xõa xuống bên má. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, ta chân trần bước trên cành cây, ngón tay vừa ngắt nhành hoa nở rực nhất.

 

Ta cười vui vẻ, định cúi đầu khoe: 

 

“Thanh Sương, ngươi xem bản tiểu thư…”

 

Chợt nghe tiếng Vương quản gia từ xa vọng lại: 

 

“Tiểu thư nhà ta gần đây chép kinh mệt mỏi, đến biệt viện giải sầu…” 

 

Rồi một tiếng kinh hoảng: 

 

"Ôi trời đất tổ tông ơi!” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Sau đó là động tác bịt miệng, bàn tay mập run rẩy.

 

Ta nhìn thấy bên cạnh Vương quản gia là Trần Dự. 

 

Hắn đứng cuối con đường lát hoa, chẳng biết đã đổi sang bộ cẩm bào màu đen từ lúc nào, trên vai còn dính một cánh hoa, khẽ lay động theo từng hơi thở.

 

Hắn khẽ cười, ánh mắt dừng trên người ta đang mắc kẹt trên cây.

 

Ta c.h.ế.t đứng tại chỗ, nhánh hải đường vẫn còn trong tay. Nhựa hoa thấm đỏ móng tay, như nhuộm thuốc phượng tiên.

 

Thanh Sương nhanh trí, thẳng lưng hô lớn về phía không khí: 

 

“Con mèo c.h.ế.t tiệt kia! Lại tha chỉ thêu của tiểu thư lên cây rồi!”

 

Rồi nàng lôi phắt quản gia, vừa lùi về phía hậu viện vừa nói: 

 

“Tướng quân thứ lỗi! Nô tỳ phải đi bắt mèo... nô tỳ cùng quản gia xin cáo lui trước…” 

 

Vừa nói vừa kéo thân hình mập mạp của quản gia đi khuất.

 

Khi họ khuất bóng, ta còn loáng thoáng nghe thấy Trần Dự bật cười khẽ: 

 

“Mèo nhà quý phủ… thật khác người.”

 

Thanh Sương: “......”

 

Hắn không phải đang nói ta đấy chứ…

 

Ánh mắt Trần Dự lướt qua đôi chân trần của ta, đến mái tóc rối tung, cuối cùng dừng lại nơi cánh tay trắng muốt. 

 

Hắn bỗng bước lên một bước, gót giày đen nghiền nát vài cánh hoa rơi.

 

“Giang tiểu thư.” 

 

Giọng hắn khàn khàn hơn thường ngày: 

 

"Cần ta giúp không?”

 

Gió rừng lướt qua, các đốt ngón tay ta siết chặt nhành hoa đến trắng bệch. 

 

Xuống thì lúng túng, ở lại thì buồn cười. 

 

Ta còn đang do dự thì hắn đã đứng dưới gốc cây, dang tay ra, tư thế như chờ đón ai đó.

 

“Nhảy xuống đi.” 

 

Hắn nói thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết: 

 

"Ta đỡ.”