Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 22



Vòng hoa tuy cũ, nhưng được bảo quản rất tốt, hẳn chủ nhân của nó vô cùng trân quý. 

 

Thời thiếu niên của Trần Dự… thật sự đã từng hứa hẹn với Tạ Dung sao?

 

“Ngươi biết biểu ca thích gì ở ta nhất không?” 

 

Tạ Dung ghé sát vào tai ta, hơi rượu và mùi phấn xộc đến, nàng ta lải nhải không ngớt như một con rắn độc: 

 

“Chàng thích ta cưỡi ngựa, thích nụ cười của ta, ta là người duy nhất chàng đồng ý gặp trước lần ra trận đầu tiên…” 

 

Nàng ta đột nhiên kéo cổ áo, để lộ nơi xương quai xanh một nốt ruồi đỏ nhạt: 

 

"Ở đây, chàng từng hôn…”

 

“Đủ rồi!” 

 

Ta đẩy mạnh nàng ta ra, nàng ta loạng choạng vịn vào bàn trang điểm, gương đồng phản chiếu nụ cười vặn vẹo của nàng ta: 

 

“Sao? Không chịu nổi hả?” 

 

Nàng ta nhặt túi hương của ta lên, khẽ ngửi: 

 

"Ngươi cũng thêu tín vật cho biểu ca? Đáng tiếc, bên hông chàng vĩnh viễn sẽ mang theo bùa bình an của ta…”

 

“Bùa bình an?” 

 

Ta cười lạnh: "Trần Dự sớm đã vứt đi rồi.”

 

Sắc mặt Tạ Dung tái nhợt, rõ ràng không ngờ ta biết cả chuyện đó. 

 

Nàng ta định phản bác thì bên ngoài bỗng rộn ràng. 

 

Thanh Sương hoảng hốt chạy vào: 

 

“Tiểu thư! Tam hoàng tử đang ở tiền điện xin thánh chỉ ban hôn, còn Từ tiểu thư… nàng ấy nói trước mặt bao nhiêu phu nhân tiểu thư…”

 

Tim ta bỗng siết lại: “Nói ta làm sao?”

 

“Nói… nói tiểu thư và Từ công tử sớm đã hứa hôn riêng, còn trao đổi tín vật rồi!”

 

Tạ Dung bật cười khanh khách: 

 

“Giang Trầm Bích, ngươi cũng có hôm nay!” 

 

Nàng ta lảo đảo đứng lên: 

 

"Ta muốn xem, biểu ca sẽ tin kẻ hai mặt giả tạo như ngươi hay tin biểu muội thanh mai trúc mã của chàng…”

 

Ta không thể tiếp tục dây dưa với nàng ta nữa, giật lại túi hương trong tay Tạ Dung, nhấc váy chạy về phía tiền điện.

 

Vừa rời khỏi phòng thay đồ, ta liền trông thấy Trần Dự đang tựa vào núi giả, dường như đang đợi ai?

 

Lời Tạ Dung vừa rồi bất giác hiện lên trong đầu, ta lùi lại một bước theo bản năng, gót giày giẫm nát một nhánh dây leo khô trên đất. 

 

Trần Dự lập tức quay đầu, ánh trăng hắt lên gương mặt chàng, sắc lạnh như đ.a.o.

 

Ta xoay người bỏ chạy, tà váy quét qua bậc đá, đường chỉ vàng thêu hoa sen ánh lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.

 

Phía sau, tiếng bước chân đuổi theo gấp gáp, Trần Dự đuổi kịp, nắm chặt cổ tay ta.

 

“Giang Trầm Bích.”

 

Giọng chàng khàn khàn vì men rượu, trầm thấp: 

 

"Nàng chạy cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta bất ngờ hất mạnh tay hắn ra, chiếc vòng ngọc va vào đá giả sơn, phát ra một tiếng keng thanh giòn. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ánh mắt của Trần Dự lập tức tối sầm, hắn đột nhiên kéo mạnh ta vào khoảng rỗng giữa những tảng đá Thái Hồ, vây chặt ta giữa lưng đá và lồng n.g.ự.c nóng bỏng của hắn. 

 

Hương thông từ người hắn lẫn với mùi rượu, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến sống lưng ta tê rần.

 

Trần Dự đè ta lên mặt đá, trong mắt hắn cuộn trào một cơn giông ta chưa từng thấy bao giờ.

 

“Nghe nói Từ Lễ tặng nàng một đôi vòng ngọc?” 

 

Hắn bất ngờ bóp cằm ta, ép ta phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. 

 

“Còn nghe nói… hai người đã gặp riêng nhiều lần, sớm thề hẹn chung thân?”

 

Ta nghiêng mặt đi, không đáp. Mùi thông và vết sắt rỉ từ người hắn vẫn quẩn quanh bên mũi, xen lẫn với mùi rượu nhàn nhạt. 

 

Hôm nay hắn đã uống bao nhiêu? 

 

Tại sao đuôi mắt lại đỏ đến vậy?

 

Hắn bóp cằm ta, bắt ta quay mặt lại, giọng nói lạnh như đang thẩm vấn địch quân: 

 

“Nói mau!”

 

Ta run lên vì giận: “Ngươi tin mấy lời vớ vẩn đó à?”

 

“Ta không tin.” 

 

Hắn dùng ngón tay cái xoa lên môi ta, lực mạnh đến mức gần như làm trầy da. 

 

“Nhưng ta giận đến phát điên. Ta vừa rời đi, nàng đã đổi mục tiêu?! Trong lòng nàng, Trần Dự ta là cái thứ gì?”

 

Câu nói ấy như lửa táp vào bụng, đốt cháy tất cả tủi thân ta đã nén suốt bấy lâu. Ta đẩy hắn ra thật mạnh:

 

“Tướng quân lấy tư cách gì mà nổi giận?” 

 

Giọng ta run đến không ra hơi. 

 

“Là ai thề hẹn với Tạ Dung dưới gốc hoa hoè? Là ai cưỡi ngựa cùng nàng ta? Là ai đã hôn nàng ấy, là ai…”

 

Vừa nói ra, ta đã hối hận.

 

Lộ quá rồi.

 

Giọng ta chua chát đến mức có thể lên men làm giấm, còn đâu dáng vẻ đoan trang của tiểu thư Giang gia?

 

“Ghen rồi à?” 

 

Hắn cười khẽ.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, thì thấy ngón tay hắn lướt qua cổ tay ta bị Tạ Dung cấu đỏ ban nãy, nụ cười hắn lập tức tan biến: 

 

“Nàng bị nàng ta động vào?”

 

Ta uất ức định gạt tay hắn ra, nhưng hắn càng nắm chặt hơn.

 

“Giang Trầm Bích…” 

 

Trần Dự nhìn ta, đáy mắt cuộn trào sóng ngầm, như đang cố đè nén điều gì đó. 

 

“Nàng rõ ràng biết lòng ta… là hướng về nàng!”

 

Bên ngoài giả sơn, tiếng bước chân vang lên, có người đang đến gần, nhưng chúng ta như hai con dã thú bị giam cầm, đối đầu không lối thoát.