N.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội, vết thương do tên b.ắ.n năm xưa gần như áp sát vào n.g.ự.c ta, qua lớp áo vẫn cảm nhận được vết sẹo gồ ghề.
“Thế tại sao chàng lại thích nàng ta như thế?”
Ta nghẹn ngào chất vấn, cay đắng dâng ngập cả lồng n.g.ự.c.
“Trong quãng thời gian ta chưa xuất hiện…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã cúi đầu hôn ta.
Nụ hôn ấy mang theo mùi rượu và giận dữ, ngang ngược ép môi ta hé mở, như muốn rót hết những lời chưa nói thành hơi thở truyền vào lòng ta.
Ta giận dữ đ.ấ.m vào vai hắn, nhưng hắn giữ chặt cổ tay ta, ép lên vách đá.
Mặt đá thô ráp cào rát da thịt, nhưng chẳng đau bằng nỗi xót trong lòng.
Nụ hôn kết thúc, hắn tựa trán lên trán ta, hơi thở rối loạn:
“Ta lớn lên cùng nàng ấy, khi đó còn chưa phân rõ thích là gì, yêu là gì…”
Hắn cười khổ: “Thân mật thật sự, ta chỉ có với nàng.”
“Còn về vòng hoa hoè…”
Hắn cúi giọng:
"Là a di ta trước lúc lâm chung nhờ ta làm để an ủi nàng ta. Khi ấy nàng ta mới cập kê, vừa mất mẫu thân.”
Bên ngoài giả sơn, tiếng Tạ Dung nghẹn ngào gọi khẽ: “Biểu ca…”
Trần Dự không để tâm, chỉ nhìn sâu vào mắt ta:
“Giờ thì đến lượt nàng trả lời.”
Ngón tay hắn khẽ lướt qua khoé môi ướt của ta.
“Chiếc vòng ngọc của Từ Lễ là sao? Tại sao Hoàng hậu lại sắp xếp để hai người gặp mặt?”
“Tướng quân."
Ta nghiến răng, ngón tay chống vào n.g.ự.c hắn, đẩy hắn ra một chút, nói trong cơn giận:
"Chàng không phải đã sớm biết sao? Giang Trầm Bích ta tiếp cận chàng, chẳng qua là vì lợi ích gia tộc, vì mối hôn sự giữa Giang gia và Trần gia. Chàng nghĩ Giang gia ta lại chỉ đặt cược vào một nam nhân thôi à?”
Ánh mắt hắn vụt lạnh, hắn đột ngột lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuốn Lục thao đã sờn mép, đầu ngón tay ấn lên vệt nước nến loang lổ nơi mép trang.
“Vậy nàng nói cho ta biết."
Giọng hắn khàn đặc: "Cái này là gì?”
Đó là cuốn sổ tay ghi chú về binh thư của mẫu thân hắn mà ta đã chép tay lại, từng trang từng dòng cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả lời nhắn bâng quơ “Dự nhi ngu ngốc, cần siêng năng” của bà cũng được ta chép y nguyên.
Ta nghẹn lại, đầu ngón tay run khẽ.
“Diễn kịch thì phải làm cho trọn, đúng không?”
Ta gắng gượng nở một nụ cười lạnh.
“Tướng quân chẳng phải sớm biết, ta giỏi nhất là đọc thấu lòng người sao?”
“Đọc thấu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn bất ngờ nắm cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn:
"Vậy nàng đọc đến mức này, là vì điều gì?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ngón tay thô ráp, dày vết chai do cầm kiếm lâu năm, chạm lên da ta khiến nó nóng ran. Ta nghiêng đầu tránh nhưng bị hắn giữ chặt, buộc phải nhìn thẳng.
“Nói đi."
Giọng hắn khàn khàn:
"Giang Trầm Bích, rốt cuộc nàng muốn gì?”
Ta muốn gì?
Ta muốn chiếc túi thơm bên hông hắn, không còn là bùa bình an của ai khác.
Ta muốn ánh mắt hắn khi nhìn ta, không còn vương bóng hình của người nào nữa.
Nhưng những lời đó, ta làm sao nói ra được?
Chóp mũi cay xè, những uất ức từ sau ngày hắn xuất chinh đến nay bỗng chốc vỡ òa, giọng ta run rẩy, nước mắt không kìm được rơi xuống:
“Ta… ta không biết. Cô mẫu chỉ dạy ta cách giành được lòng người…”
Giọng ta nghẹn ngào:
"Chưa từng dạy ta làm sao giữ được lòng mình…”
Một câu nói như rút cạn sức lực của ta.
Cơ thể mềm nhũn, búi tóc được chải chuốt kỹ càng tán loạn, trâm cài vàng rơi xuống lạch cạch.
Tất cả thủ đoạn hậu viện, toan tính quyền mưu, trước mặt chân tình đều trở nên mỏng manh.
Trần Dự khựng lại, đầu ngón tay hắn lau nước mắt trên mặt ta, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn.
“Chàng rõ ràng sớm đã biết… mà còn hung dữ với ta như vậy…”
Ta túm lấy áo hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, giọng nói bị nghẹn trong lồng n.g.ự.c hắn.
Trần Dự nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Tim hắn đập dồn dập, vang vọng cả trong tai ta.
“Trầm Bích.”
Lần đầu tiên hắn gọi tên tự của ta, giọng dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
“Ta muốn cưới nàng!”
Ánh trăng rực rỡ, mây tan, chiếu rọi hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn, ta tóc tai tán loạn, môi sưng đỏ, mắt còn đẫm lệ.
“Ta không cần những thứ thừa của người khác.”
Ta đẩy hắn ra, nghẹn ngào:
"Không cần vòng hoa của nàng ta, không cần ký ức với nàng ta, càng không cần chàng…”
Lời chưa dứt, hắn đã rút từ tay áo ra một cành lê vừa bẻ, những cánh hoa trắng muốt còn vương sương đêm.
“Không có người khác.”