Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng đang cố vùng ra, như thể chỉ cần buông lơi là nàng sẽ tan biến.
Tình cảm trong lòng ta đã không thể kìm giữ:
“Nàng biết rõ ta yêu nàng!”
Từ cái ngày nàng ở dưới sao Tử Vi nói dối đầy cứng cỏi, trái tim ta đã chẳng còn do ta làm chủ!
Nàng nghẹn ngào chất vấn:
“Thế vì sao chàng từng thích nàng ta đến thế? Trong quá khứ khi ta chưa xuất hiện…”
Nước mắt nóng hổi, thiêu đốt tim ta.
Thích Tạ Dung sao?
Không! Là trách nhiệm, là lời hứa nặng nề, là chút thương cảm!
Nhưng lời giải thích giờ đây vô nghĩa. Nhìn nàng nước mắt giàn giụa, mọi lời đều trở nên dư thừa.
Ta cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Mang theo men rượu giận dữ, mang theo hỗn loạn được rồi lại mất, mang theo tuyệt vọng muốn đem nàng hòa vào xương m.á.u.
Nàng giãy giụa, nàng đ.ấ.m ta nhưng ta không buông.
Lưng nàng bị đá mài vào núi giả cũng như chính ta đang bị mài mòn lý trí cuối cùng.
Nụ hôn ấy là cướp đoạt, là tuyên cáo, là lời hồi đáp nguyên sơ nhất mà ta có thể trao.
Bên ngoài núi giả, bước chân hỗn loạn vang lên như đang tìm người.
Ta dùng đầu ngón tay lau vết đỏ trên môi nàng, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt đẫm nước của nàng.
“Giờ đến lượt nàng trả lời.”
Ta tiếp tục truy hỏi chuyện Từ Lễ, phải nhổ cái gai này ra!
Nàng cắn môi, ánh mắt bướng bỉnh xen chút đau lòng, đột nhiên đẩy ta ra:
“Trần tướng quân.”
Giọng nàng lạnh băng: “Chẳng phải chàng đã sớm biết ta tiếp cận chàng vì lợi ích gia tộc sao? Giang gia đâu thể chỉ cược vào một nam nhân?”
Những lời giận dỗi như kim độc đ.â.m thẳng vào tim.
Giận bốc lên, lại bị bất lực đè nén.
Lại nữa rồi! Lại lấy lợi ích gia tộc làm tấm khiên để lùi về!
Ta giật lấy cuốn Lục thao bị nàng lật đến sờn rách từ trong áo, đầu ngón tay lướt qua vết nến loang trên trang, chứng cứ nàng từng thức đêm đọc sách dưới đèn.
“Vậy nàng nói cho ta biết.”
Ta gằn giọng,
“Cái này là gì?”
Nàng ngừng thở, đầu ngón tay run nhẹ, vẫn còn cứng miệng:
“Diễn thì phải diễn cho tròn. Giang Trầm Bích ta giỏi nhất là tính toán lòng người.”
“Tính toán?”
Ta nắm cằm nàng, bắt nàng đối diện với cơn bão trong mắt ta:
“Vậy nàng tính đến mức này, là vì điều gì?”
Để ta đắm chìm không lối thoát?
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Để nhìn ta vì nàng mà mê muội, đau khổ đến vậy?
“Nói!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng gầm như dã thú bị thương:
“Giang Trầm Bích, rốt cuộc nàng muốn gì?”
Nàng muốn gì?
Trong đôi mắt lệ ướt kia, rốt cuộc đang che giấu điều gì?
Ta nín thở chờ đợi, như kẻ tử tù chờ nhận án.
Chóp mũi nàng ửng đỏ, nước mắt như mưa:
“Ta... ta không biết…”
Giọng nói tan nát, hoang mang.
“Cô mẫu chỉ dạy ta cách giành lấy trái tim nam nhân…”
Nàng nức nở đến không nói nổi.
“chứ chưa từng dạy ta… giữ lấy trái tim mình…”
Câu nói ấy, như tiếng sét giữa trời quang, đánh tan mọi giận dữ, nghi kỵ và sợ hãi trong ta.
Trước mặt ta, nàng đã để lộ ra trái tim cũng đang chật vật, vết thương chằng chịt trong tình yêu này.
Tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến ngạt thở.
Ta vội vàng lau nước mắt nàng, càng lau càng nhiều.
“Rõ ràng chàng biết rồi… còn hung dữ với ta…”
Nàng níu lấy vạt áo ta, mặt vùi vào n.g.ự.c ta, từng giọt nóng hổi thiêu rát qua lớp vải.
Khoảnh khắc ấy, mọi bất an, nghi ngờ, giận dữ đều bị dòng lệ ấy cuốn trôi sạch sẽ.
Ta khẽ ôm lấy thân thể run rẩy của nàng, siết chặt vòng tay, như muốn hòa nàng vào m.á.u thịt của chính mình.
Trái tim trong n.g.ự.c ta đập như điên, vang dội đến ù cả tai.
“Trầm Bích.”
Cuối cùng ta gọi ra cái tên đã vang vọng trong lòng ngàn vạn lần, giọng nói mang theo sự dịu dàng và kiên định đến chính ta cũng không ngờ tới:
“Ta muốn cưới nàng!”
“Ta không cần thứ người khác bỏ lại.”
Nàng đẩy ta ra một chút, giọng còn nặng mũi, nhưng ánh mắt lại cố chấp đến đau lòng.
Nàng vẫn còn vì lời Tạ Dung mà canh cánh.
Không chút do dự, ta lập tức rút ra từ tay áo đoá hoa vừa ngắt trên cành lê.
Cánh hoa trắng muốt vẫn còn đọng sương đêm lạnh buốt, mang theo khí tức đầu xuân thanh khiết.
“Không có người khác.”
Ta nhẹ nhàng cài cành lê đẫm sương ấy lên tóc nàng.
“cành này vừa hái, chỉ dành cho nàng.”
Bụi trần quá khứ, ta đích thân phủi sạch.
Tương lai chỉ dành cho một mình nàng.
Khi thánh chỉ dát vàng nặng trịch rơi vào tay ta, niềm vui dồn nén suốt bao lâu mới bật ra được nửa nụ cười thì lập tức cứng lại nơi khóe miệng.
Trời đất ơi, tiểu hồ ly đã mời ta nhập trận, trận này bản tướng chịu thua tâm phục khẩu phục, trống trận còn chưa kịp vang, nàng đã phá thành chiếm lĩnh.
- Hoàn văn -