Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 39



Rượu Thánh Thượng ban xuống hết chén này đến chén khác, ta cứ thế uống, tê dại.

 

Khóe mắt ta lại như mọc rễ, cắm chặt lên người nàng.

 

Nàng ngồi dưới bên phải của Hoàng hậu, tư thế đoan trang như một mỹ nhân được tạc từ ngọc.

 

Nhưng ta biết không phải.

 

Khi nàng cúi đầu, lông mi khẽ rung; đầu ngón tay vô thức mân mê miệng ly, từng cử chỉ nhỏ đều kéo căng dây thần kinh của ta.

 

Ly rượu của Từ Doanh “vô tình” đổ lên áo nàng, đỏ chói mắt như tạt thẳng vào ngọn lửa trong lòng ta.

 

Ta siết ly rượu, đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc.

 

Nhìn nàng nén giận rời khỏi bàn tiệc, bóng lưng ấy toát lên vẻ kiên cường lẫn yếu mềm.

 

Thanh Sương đi theo. Nhưng ta c.h.ế.t tiệt lại để ý đến ánh đắc ý lướt qua trong mắt Từ Lễ và nụ cười độc địa che giấu sau tiếng thốt lên kinh ngạc của Từ Doanh.

 

Cảm giác bực bội như dây leo siết chặt cổ họng.

 

Ta tu cạn ly rượu lạnh, cay nồng xộc thẳng lên đầu, vẫn không dập nổi ngọn lửa đang cháy rừng rực trong lòng.

 

Nàng đi về hướng tẩm điện thay y phục? Tạ Dung cũng đi theo?

 

Gương mặt trắng bệch và đôi mắt đầy điên cuồng của nữ nhân ấy khiến trong lòng ta vang lên tiếng chuông cảnh báo.

 

Giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì? Cái miệng của Tạ Dung…

 

Ta bật dậy, suýt chút nữa hất đổ cả bàn tiệc.

 

Mượn cớ ra ngoài hóng gió, ta sải bước rời khỏi yến tiệc.

 

Tiếng cãi vã mơ hồ truyền đến từ hướng phòng thay y phục, giọng the thé của Tạ Dung vang lên như móng tay cào lên mặt gương. 

 

Ta tựa người vào núi giả lạnh ngắt, hương tùng nhàn nhạt cũng không thể áp được cơn bực tức đang dâng trào trong lồng n.g.ự.c.

 

Tạ Dung sẽ nói gì với nàng? 

 

Những chuyện cũ đã mục nát, chôn vùi từ lâu?

 

Vết thương cũ nơi n.g.ự.c lại âm ỉ đau, không phải do vết tên năm nào mà là một thứ giận dữ gần như hoảng loạn.

 

Nàng sẽ tin sao? Nàng có như lần trước, lại đẩy ta ra, lại mặc lên chiếc áo giáp băng giá kia để tự vệ?

 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

 

Là nàng.

 

Dưới ánh trăng, tóc mai nàng rối nhẹ, hốc mắt đỏ hoe, môi mím đến trắng bệch.

 

Nàng nhìn thấy ta, như hươu con hoảng sợ, lập tức lùi một bước, giẫm nát mấy cọng dây leo khô dưới chân.

 

Khoảnh khắc ấy, trong mắt nàng thoáng qua... là tủi thân? 

 

Là giận dữ? 

 

Hay là... bối rối vì bị ta bắt gặp trong cảnh thảm bại?

 

Nàng muốn chạy.

 

Một ngọn lửa vô danh lập tức thiêu cháy lý trí. 

 

Ta bước nhanh hai bước, giữ lấy cổ tay nàng. Cổ tay ấy mảnh đến nỗi như chỉ cần siết nhẹ là sẽ gãy.

 

Nàng giãy mạnh, chiếc vòng ngọc va vào giả sơn, âm thanh vỡ tan giòn giã như rơi thẳng vào tim ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh nước tràn trong mắt nàng khiến ta mất hết khống chế.

 

Ta gần như thô bạo kéo nàng vào bóng tối sau núi giả, dùng thân mình giam nàng lại.

 

Hương trên người nàng, chút men nho còn vương cùng mùi thanh lạnh thuộc về riêng nàng điên cuồng kích thích mọi giác quan của ta.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Mùi tùng, mùi gỉ sắt, mùi rượu... cùng với hơi thở gấp gáp nơi nàng, xoắn vào nhau khiến đầu ta ong ong.

 

“Nghe nói Từ Lễ tặng nàng một đôi vòng ngọc?”

 

Lời ghen tuông cay độc tuôn ra khỏi miệng ta.

 

Ta không tin! Nhưng những lời đồn, hôn sự Giang gia, ý đồ của Hoàng hậu, tất cả như rắn độc gặm nhấm!

 

“Lại còn nói... hai người đã ước hẹn cả đời?”

 

Mỗi chữ đều như d.a.o độc làm nàng tổn thương, cũng hành hạ ta.

 

Ta muốn nàng tự miệng phủ nhận! Ngay bây giờ!

 

Nàng quay mặt đi, cố chấp im lặng.

 

Tư thế ấy đốt cháy mọi sợ hãi và giận dữ bị đè nén trong ta.

 

Ta nắm chặt cằm nàng, ép nàng nhìn ta. Làn da mềm mại dưới ngón tay khiến ta run rẩy, cũng khiến ta sợ hãi chính sức lực mình có thể làm nàng tổn thương.

 

“Nói mau!”

 

Giọng ta cứng như sắt thép, nhưng trái tim lại vỡ vụn trước vành mắt nàng đã hoe đỏ.

 

“Ngươi tin mấy lời nhảm đó sao?”

 

Giọng nàng run rẩy, mang theo thương tổn.

 

“Ta không tin!”

 

Ta gần như gào lên. Ngón cái không kìm được vuốt qua môi nàng, mềm mại khiến m.á.u trong người ta sôi sục gào thét.

 

“Nhưng ta giận đến phát điên! Vừa xoay người rời đi, nàng đã đổi mục tiêu? Trần Dự ta trong lòng nàng rốt cuộc là gì?”

 

Là con cờ có thể tùy tiện vứt bỏ? 

 

Hay là một phương án còn chấp nhận được sau khi cân đo lợi hại?

 

Ý nghĩ đó khiến ta muốn g.i.ế.t người!

 

Nàng bất chợt đẩy ta ra, phẫn nộ và tủi thân như núi lửa bùng nổ:

 

“Trần tướng quân có tư cách gì mà nổi giận? Là ai hẹn hò cùng Tạ Dung dưới cây hòe? Là ai... đã hôn nàng ta…”

 

Lời chưa dứt, đã chát chúa chặn lại bởi chua xót và hối hận.

 

Nàng ghen?

 

Một tiếng sét bổ tan mù mịt!

 

Niềm vui trào dâng rồi lại bị câu nói kia đánh sập.

 

Dưới cây hòe... hôn nàng ta?

 

Tạ Dung quả nhiên đã kể hết rồi!

 

Những ký ức thời thơ ấu mơ hồ, bị bóp méo, thêm thắt, đã trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào nàng!

 

“Giang Trầm Bích…”