Hồi lâu, hắn chỉ cầm lại ngọc bội từ trong tay Sở Thiên, còn thỏi vàng thì bị hắn ném thẳng xuống đất.
Thân hình hắn khẽ lảo đảo một chút, siết chặt lấy tay ta và Niệm An: "Đi, chúng ta về nhà.”
Đám đông nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại phụ tử nhà kia đứng yên tại chỗ.
“Phụ quân, chỉ là mấy kẻ phàm nhân, sao phải sợ bọn họ?”
Nam nhân nhìn chằm chằm theo bóng lưng chúng ta rời đi, trầm giọng nói: "Tiểu Sơ, lần này chúng ta đã tìm được mẫu thân của con, sớm muộn gì cũng phải đưa nàng ấy trở về. Nhân gian có quy tắc của nhân gian, người tu tiên không thể can thiệp vào chuyện phàm trần. Hôm nay, con đã lỗ mãng rồi.”
“Nhưng mà... phụ quân, mẫu thân căn bản không nhớ chúng ta, còn hung dữ với Tiểu Sơ như vậy. Người sẽ theo chúng ta trở về sao?”
Nam nhân kia trầm mặc hồi lâu: "Sẽ. Đợi nàng nhớ ra, nàng sẽ trở về.”
2
Đêm khuya, có lẽ Niệm An bị chuyện ban ngày dọa sợ, nên cứ ôm chặt lấy ta, không chịu buông ra, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Mẫu thân rõ ràng là của Niệm An, không phải của hắn.”
Ta hôn lên trán con một cái, dịu dàng nói:
“Đương nhiên, mẫu thân chỉ là mẫu thân của Niệm An mà thôi. Ngoan, ngủ đi nào.”
Ta dỗ Niệm An ngủ xong, liền đi ra ngoài tìm A Sơn.
Thấy hắn đang cong tay tự bôi thuốc lên lưng, ta vội vàng giành lấy bình thuốc:
“"A Sơn, để ta làm cho.”
Lưng hắn bị đập vào gỗ vỡ, còn có những mảnh vụn nhỏ cắm vào da thịt, những vết rách lộ cả thịt đỏ rực.
Ta hít sâu một hơi, hốc mắt rưng rưng, bàn tay run rẩy cẩn thận gắp từng mảnh gỗ nhỏ ra khỏi vết thương cho hắn, sau đó mới bôi thuốc.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể lờ mờ nghe thấy tiếng tim nến cháy lách tách vang lên.
Hắn nghiến chặt hàm, gương mặt góc cạnh đã đổ mồ hôi lấm tấm, cơ bắp trên lưng căng cứng lên.
Rõ ràng đã đau đớn đến cực hạn nhưng lại không hề rên lấy một tiếng. Hắn trước giờ vẫn vậy, đau cũng không than, mệt cũng không kêu.
Mũi ta cay xè, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống lã chã.
“Người ta cố ý gây chuyện, đập phá quầy hàng thì cứ để họ đập, sao chàng không biết né tránh đi một chút?”
Hắn nghe ta khóc, quay đầu lại, cười dịu dàng:
“Sao lại khóc rồi? Nhược Nhược, ta không đau mà.”
Mũi ta cay xè, nước mắt lại càng tuôn rơi dữ hơn.
Hắn hoảng loạn, bàn tay mang theo vết chai vụng về lau nước mắt trên mặt ta.
Sau cùng, có vẻ như không biết làm sao với ta, hắn thở dài một hơi:
“Đứa trẻ đó nhắm vào Niệm An, nếu ta không ngăn lại, chỉ sợ Niệm An của chúng ta sẽ...”
Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ sợ hãi:
“Đứa trẻ đó chỉ vung một chưởng đã đánh ta bay xa, Nhược Nhược, ta nghĩ bọn họ chỉ sợ không phải người bình thường.”
Hơi thở của ta nghẹn lại.
“Chàng nói... kẻ đánh chàng bị thương là đứa trẻ kia sao? Nhưng chuyện này... sao có thể?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nhíu chặt lấy lông mày, nếu như không phải tự mình trải qua, hắn cũng không tin nổi một đứa trẻ bốn tuổi lại có sức mạnh kinh người như vậy.
Đôi mắt hắn trầm xuống, ánh lên tia phức tạp, rất lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn:
“Nhược Nhược, đứa trẻ đó... gọi nàng là mẫu thân.”
Ta không khỏi giật mình:
“Vệ Sơn! Chẳng lẽ chàng thật sự nghi ngờ ta có con riêng với người khác sao?”
Hắn lắc đầu, nở ra một nụ cười khổ: "Làm sao có thể? Nhược Nhược, ta chỉ sợ...”
“Chúng ta đều biết, năm năm trước, ta cứu được nàng ở trong núi, lúc đó nàng bị thương rất nặng, sau khi nàng tỉnh lại thì đã quên hết quá khứ, không biết mình là ai. Ngay cả cái tên Nhược Nhược này, cũng là ta dựa vào hai chữ Nhược Nhược khắc trên ngọc bội của nàng mà gọi.”
“Miếng ngọc bội đó đầy vết nứt, càng không phải là thứ đồ quý giá gì... Vậy mà hôm nay lại trùng hợp như vậy, đứa trẻ đó rõ ràng ăn mặc cao quý, lại nhất quyết muốn cướp lấy một miếng ngọc bội cũ nát...”
Ta chau mày: "Nhưng mà...”
Hắn siết chặt bờ vai của ta, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ bất an:
“Nhược Nhược, ta sợ những gì hắn nói là thật. Ta sợ nàng vốn dĩ đã có một phu quân yêu thương nàng, có một đứa con mà nàng thương yêu... Chỉ là nàng mất đi trí nhớ, mới có ta và Niệm An.”
“Có lẽ chính là như vậy, người kia khí độ phi phàm, nàng lại xinh đẹp như vậy, có thể nàng là thiên kim cao môn đại hộ, cũng có thể là nương nương trong cung. Khi nàng đứng bên cạnh hắn, nhìn qua quả thực rất xứng đôi. Còn ta, chỉ là một võ phu thô kệch...”
Nghe hắn nói đến đây, khóe môi ta bất giác cong lên.
Hắn trời sinh đã có dáng vẻ cương nghị, làm việc gì cũng mang dáng dấp nghiêm túc bình tĩnh, bao nhiêu năm nay ta trêu chọc thế nào hắn cũng không để lộ buồn vui.
Vậy mà hôm nay, khúc gỗ này rốt cuộc cũng có cảm xúc, hắn đang ghen.
Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngồi lên đùi hắn, nghiêm túc nói:
“Chàng đúng là một võ phu, cũng không phải quá xuất sắc.”
Ngón tay ta chầm chậm lướt dọc theo lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn lên trên:
“Dáng người tạm coi là vững chãi, bờ vai cũng đủ rộng, diện mạo cũng tạm xem là khôi ngô. Chỉ có điều, miệng lưỡi lại quá cứng nhắc.”