Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới

Chương 3



3

 

Nhưng ta không ngờ rằng, suy đoán của A Sơn lại là sự thật.

 

Sáng sớm hôm sau, hai phụ tử kia đã đứng trước cửa nhà ta.

 

Cái chén trong tay ta rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

 

A Sơn nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy hai phụ tử kia, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nhanh chóng chắn trước mặt ta, bảo vệ ta ở sau lưng.

 

Niệm An cũng ôm lấy eo ta, rụt rè nhìn chằm chằm bọn họ.

 

Sắc mặt ta tái nhợt, vừa rồi người kia đã nói:

 

“Nhược Nhược, nàng là thê tử của ta, Tiểu Sơ là con của nàng.”

 

Y còn nói:

 

“Nhược Nhược, nếu nàng nhớ lại, nàng sẽ biết nàng yêu ta như thế nào, yêu Tiểu Sơ đến mức nào.”

 

Môi ta run rẩy, chẳng lẽ ta thực sự mất trí nhớ? Nhưng người trước mặt này, ta không nhận ra, cũng chẳng nhớ gì về y. Sao ta có thể bỏ rơi A Sơn và Niệm An mà ta yêu thương?

 

Nhưng người kia lại mất kiên nhẫn., y chỉ khẽ vung tay áo lên, A Sơn đứng ngăn trước mặt ta đã lập tức bị đánh văng ra ngoài, thân thể nặng nề va vào bức tường dày, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

“A Sơn!”

 

Niệm An bị dọa sợ đến bật khóc:

 

"Mẫu thân! Phụ thân!”

 

Cả người ta run lên, vội vàng lao về phía A Sơn.

 

Nhưng thân thể ta lại đột ngột bị nhấc bổng lên không trung, rơi thẳng vào vòng tay người kia, không thể nhúc nhích được. 

 

Y siết chặt cánh tay, ôm ta càng chặt hơn, khoé môi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.

 

“Nhược Nhược, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.”

 

Trên mặt đất, A Sơn lại một lần nữa gắng gượng bò dậy, ngoan cường tiến về phía ta:

 

“Nhược Nhược... đừng sợ...”

 

Người kia không thèm liếc mắt lấy một cái nhưng khi đột nhiên nhìn thấy vết xanh tím trên cổ ta, ánh mắt y đột nhiên bùng lên sát khí lạnh lẽo.

 

“Hắn dám chạm vào nàng.”

 

Dứt lời, hắn lại nhẹ nhàng giơ đầu ngón tay lên, ngay lập tức, A Sơn như bị bóp nghẹt cổ họng, phút chốc sắc mặt đã tím tái, không thể thở nổi.

 

Trong lòng ta trào dâng nỗi sợ hãi tột cùng, y muốn g.i.ế.c A Sơn.

 

Nhưng ta bị giam cầm trong lòng hắn, dù có giãy giụa cũng không thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.

 

Trước mắt ta tối sầm, giống như rơi vào vực sâu vô tận.

 

Bên tai là tiếng khóc xé lòng của Niệm An, trước mắt là dáng vẻ đau đớn của A Sơn, nước mắt dâng trào như lũ vỡ đê, trượt dài trên gò má.

 

Lồng n.g.ự.c dường như bị thứ gì đó xé rách, cổ họng nghẹn lại, ta phun ra một ngụm máu.

 

Người kia cuối cùng cũng hoảng hốt, ôm chặt ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Nhược Nhược!”

 

Ta khẽ mở mắt nhưng ánh mắt lại hướng về phía A Sơn đang m.á.u me đầm đìa khắp người, sắc mặt hắn tái nhợt, như có linh cảm gì đó, chậm rãi quay về phía ta:

 

“Nhược... Nhược...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt người kia tối sầm, lạnh lẽo, nhìn ta chằm chằm, giống như đang cân nhắc điều gì đó.

 

Một lát sau, khóe môi y cong lên:

 

“Nhược Nhược, là ta quên mất. Phàm nhân bị thất tình lục dục ràng buộc, tất nhiên sẽ có chấp niệm vô cùng sâu sắc. Ta sẽ giúp nàng khôi phục ký ức. Đến lúc đó, chính nàng sẽ tự mình nói với hắn, để hắn từ bỏ hy vọng.”

 

Mắt ta tràn đầy hoảng loạn, níu chặt lấy vạt áo y: “Không... không...”

 

Ta muốn nói với y, kẻ lạnh lùng vô tình như y, cho dù trước đây ta có yêu sâu đậm thế nào thì bây giờ ta cũng không muốn khôi phục ký ức, cũng không muốn trở về với y.

 

Ta không muốn nhớ lại, ta không cần bọn họ, ta chỉ cần A Sơn và Niệm An của ta.

 

Nhưng y lại không hề để tâm, vận chuyển linh lực, khẽ xoay cổ tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng vàng nhạt, từ từ xông vào thân thể của ta. 

 

Tất cả ký ức bỗng chốc sôi trào, gào thét, như cuồng phong cuốn tới, giày vò, bóp nghẹt, không có điểm dừng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Khi ta mở mắt ra lần nữa, gương mặt trước mắt ta từ xa lạ đã trở nên quen thuộc.

 

Cả người ta khẽ run lên: “Cửu Hoa Thần Quân.”

 

Đôi mắt y khẽ cong lên, như thể khiến cả trời đất cũng mất đi màu sắc.

 

“Nhược Nhược, nàng nhớ ra rồi.”

 

Ta không trả lời y, chỉ chuyển ánh nhìn về phía bên cạnh y: “Tiểu Sơ.”

 

Đứa trẻ tinh xảo như búp bê bên cạnh y, đôi mắt như phủ đầy mật ngọt, lập tức hưng phấn nhào vào lòng ta: “Mẫu thân! Người nhớ ra Tiểu Sơ rồi!”

 

Sắc mặt ta vẫn lạnh nhạt bình thản, khi nghiêng đầu nhìn thấy A Sơn m.á.u me khắp người và Niệm An khóc không thành tiếng, ta lập tức đẩy Tiểu Sơ ra, chạy như bay về phía bọn họ.

 

“A Sơn! Niệm An!”

 

Niệm An nhào vào trong lòng ta, đôi mắt đỏ hoe:

 

“Mẫu thân! Niệm An sợ lắm! Có phải mẫu thân không cần Niệm An nữa không?”

 

Ta ôm con, dịu dàng dỗ dành:

 

“Sao có thể chứ? Còn nhớ lời mẫu thân đã nói không? Mẫu thân chỉ là mẫu thân của Niệm An mà thôi.”

 

Sắc mặt A Sơn tái nhợt đến gần như trong suốt, ánh mắt yếu ớt nhìn ta khẽ lay động: “Nhược Nhược...”

 

Ta cố nén nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

 

4

 

Phía sau lưng, giọng nói trong trẻo của người đó đang cố kìm nén cơn giận:

 

“Nhược Nhược, đừng làm loạn nữa.”

 

“Theo bổn quân trở về.”

 

Ta quay người, nhìn thẳng vào mắt y, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm.

 

Y vẫn như xưa, khí chất phi phàm,vẫn là vị Cửu Hoa Thần Quân cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo.

 

Tiểu Sơ bất mãn nhìn chằm chằm Niệm An trong vòng tay ta, chu môi nói:

 

“Mẫu thân, con mới là Tiểu Sơ mà người yêu thương nhất! Người không cần chúng ta nữa sao?”

 

Trong mắt ta không chút gợn sóng, càng ôm A Sơn và Niệm An chặt hơn, lạnh lùng nói:

 

“Ừ, không cần nữa.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com