Không chiếm được trái tim nàng...
Dạ Minh châu trong tẩm điện sáng lờ mờ.
Lưu Song nói: "Sơn chủ, ta đã mạo phạm. Nhưng ta chỉ đi ngang qua bảo địa, mong được thuận tiện, ta nguyện dùng bảo vật quý hiếm để trao đổi."
Nàng dừng một chút rồi tiếp tục: "Hay sơn chủ đưa ra một điều kiện, ta sẽ cố gắng hoàn thành."
Những lý do chồng chế này nàng đã sớm nghĩ tới trước đó, nên không bởi vì đối phương là Yến Triều Sinh mà thay đổi.
Nhưng cũng vì đối phương là Yến Triều Sinh nên trong lòng Lưu Song có vài phần khó xử.
Từ ngày hôm đó, nàng đã hiểu rõ tâm ý của Yến Triều Sinh, rằng hắn thích nàng.
Lưu Song cảm thấy mơ hồ, giống như một người chán ghét ngươi mấy chục năm, trong lòng ngươi cũng như muốn đồng quy vu tận với hắn, kết quả đột nhiên, quay đầu phát hiện hắn lại thích ngươi.
Cảm giác hiện tại của Lưu Song chính là như thế.
Nàng cảm thấy đầu óc Yêu quân đúng là có chút vấn đề. Kiếp trước nàng yêu hắn đến chết đi sống lại mà vẫn không đợi được hắn thích nàng, còn đổi lại là sự thờ ơ và khinh thường của hắn.
Đúng rồi, hắn còn rất thích nhìn nàng khóc.
Còn kiếp này, nàng thậm chí chưa từng đối xử tốt với hắn, ngay từ đầu còn muốn giết hắn, kết quả không ngờ hắn lại thích mình.
Loại đặc tính của tộc rắn của Yêu quân, thế gian hiếm có. Lưu Song cảm thấy vô cùng bội phục hắn. Có thể thích một người một cách kỳ lạ như vậy, ít nhất nàng cũng có thể lý giải được phần nào.
Linh mạch của Không Tang sắp cạn kiệt, Lưu Song không ngại làm mọi thứ để xoa dịu Yêu quân tương lai trước mặt.
Chẳng có hại gì khi dỗ cho hắn vui vẻ.
Nàng muốn Không Tang bình an vô sự, chuyện khác nàng không quan tâm. Hiện tại nàng không còn nhiều thời gian, chuyện của hắn sẽ giải quyết sau, chuyện tiên quyết là phải tìm được linh mạch dưới nhược thủy.
Giờ phút này, Yến Triều Sinh chưa trả lời câu hỏi của nàng, một nữ Yêu đã di chuyển đến cạnh chân hắn, bóc một quả nho tím từ đĩa ngọc bên cạnh, dùng giọng nói quyến rũ đưa nó lên môi Yến Triều Sinh.
"Sơn chủ, chớ nên vì một người không liên quan mà tức giận. Thiếp thân hầu ngài ăn nho." Nàng ta tên là Niệm Nghi, một nữ Yêu rất tham vọng.
Niệm Nghi để lộ nửa vai ngọc, liếc mắt đưa tình.
Lưu Song nhẫn nhịn nhìn bọn họ tung hứng với nhau.
Nàng thừa nhận bản thật mình không có kiến thức gì. Qua hai kiếp tuổi tác cũng không thêm được bao nhiêu, không biết thì ra Yêu tộc lại vui chơi như vậy.
Nếu nàng vẫn còn là tiểu Tiên thảo, chắc chắn sẽ không chịu nổi cảnh tượng này. Còn hiện tải, bởi vì không hề thích hắn, vậy nên hắn làm cái gì, Lưu Song đều không quá để tâm.
Nhớ đến tâm ý mơ hồ của Yến Triều Sinh, nàng thậm chí còn có suy nghĩ lớn mật, một màn này trước mắt, chẳng lẽ hắn cố tình làm cho nàng xem ư?
Nếu hắn thật sự thích nàng, nhất định cuối cùng sẽ dừng lại. Còn nếu hắn không thích, hắn sẽ giống với các Yêu tộc, không kiêng nể gì.
Bởi vậy Lưu Song chỉ im lặng mà nhìn, xem hắn sẽ làm đến bước nào.
Quả nho đưa tới bên môi, Yến Triều Sinh cứng đờ, theo bản năng nhìn Lưu Song một cái. Nàng đứng ở cách đó không xa, phía sau có mấy tên yêu quái coi chừng nàng, nàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, tầm mắt đảo qua ba nữ Yêu, rồi lại trở xuống người hắn.
Điều này khiến hắn, người đang cảm thấy khó xử và mang chút hy vọng, trở nên lạnh đi. Phải chăng tất cả sự tốt đẹp nàng dành cho hắn đều là giả tạo?
Nàng không quan tâm việc hắn ở bên Mật Sở, cũng không quan tâm việc hắn ở gần người khác.
Một ngọn lửa không tên trong lòng Yến Triều Sinh bừng cháy. Hắn giận dữ ăn lấy quả nho đó, cười nhẹ cùng Niệm Nghi rồi cười cợt vài câu, sau đó nhìn phản ứng của Lưu Song. Nàng chỉ nghiêng đầu nhìn bọn họ, không quan tâm, cũng chẳng buồn bực.
Hắn lại vô có cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Kỳ thật hắn biết rõ mực đích mình giữ lại những nữ Yêu này, là vì muốn chứng minh trước Lưu Song, hắn cũng không thích nàng, cũng không thèm để ý đến nàng.
Rằng lời nàng nói hôm đó chỉ là vô căn cứ.
Nếu hắn lùi bước, hắn mới thật sự thua. vì thế dưới tầm mắt của Lưu Song, hắn bắt đầu nâng cằm Niệm Nghi lên.
Niệm Nghi vui mừng khôn xiết. Tâm tư của nàng ta thâm sâu hơn hai nữ Yêu còn lại, lá gan cũng lớn hơn, ngay khi vừa bước vào cung điện, nàng ta đã luôn cân nhắc sở thích của sơn chủ.
Nếu xung quanh không có ai, sơn chủ sẽ đuổi bọn họ đi.
Hiện tại có một đám người đang vây xem, sơn chủ lại không cự tuyệt sự thân mật của nàng ta. Rất nhiều đại Yêu có sở thích kỳ lạ khác người, chẳng lẽ, Niệm Nghi nghĩ thân, vị tân sơn chủ phong thần tuấn lãng này thích bị kích thích trước mặt người khác sao?
Niệm Nghi đương nhiên không ngại ngùng. Đa phần Yêu tộc đều phóng đãng, nàng ta là nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Lúc Yến Triều Sinh nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt nàng ta càng dịu dàng quyến rũ, chờ hắn cúi đầu lại gần.
Khi Yến Triều Sinh đối mặt với Niệm Nghi, mới phát hiện đóng kịch cũng không hề dễ dàng, ít nhất, hắn không thể hôn nàng ta mà không có bất kì khúc mắc nào.
Hắn không muốn thua trước Lưu Song, như vậy... hắn sẽ cảm thấy đáng thương.
Yến Triều Sinh không muốn Lưu Song thấy mình bị Không Tang đuổi tận giết tuyệt, nhưng vẫn còn nhớ thương thiếu chủ nhà người ta.
Chỉ cần buông bỏ là hắn có thể hoàn toàn giải thoát. Từ đó khi gặp lại nàng, trái tim hắn sẽ lạnh băng, xem Xích Thủy Lưu Song như người lạ.
Nữ Yêu thấy hắn bất động thật lâu, đôi tay ôm lấy cổ hắn, đưa lên môi đỏ.
Yến Triều Sinh không khỏi ngước mắt nhìn người nọ đang đứng cách đó không xa.
Đêm nay Yêu cung không có ánh trăng chiếu rọi, nàng dưới ánh sáng dịu nhẹ của Dạ Minh châu an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn. Dạ Minh châu tỏa ra một vầng sáng nhẹ trên y phục của nàng. Tiên tử mang huyết mạch Thượng cổ chung quy vẫn là Tiên tử, cho dù thân ở vũng lầy, hơi thở vẫn sạch sẽ không tì vết.
Hình ảnh nàng trong mắt hắn thật xinh đẹp với con người luôn trong vắt.
Thấy bọn họ sắp hôn nhau, một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt nàng, hàng mi dài run rẩy, lễ nghi tập tục của Tiên tộc khiến nàng không thể nhìn thẳng vào bọn họ.
Yến Triều Sinh phất tay áo đẩy nữ Yêu ra, tức giận nói: "Cút, cút hết ra ngoài cho ta!"
Yêu khí nồng đập tràn ngập trên người hắn, thậm chí có một luồng khí tức rất rõ tỏa ra khắp cung điện. Nhóm Yêu nữ không dám nói lời nào, chật vật tranh nhau rời đi.
Ngay cả Niệm Nghi, nhận ra cảm xúc của sơn chủ không được tốt, không dám có tâm tư nào khác, vội vàng lui ra người.
Phục Hành trầm mặc hành lễ, dẫn theo thuộc hạ rời đi.
Lưu Song không quen nhìn người khác vui vẻ, bởi vậy không nhìn thấy cảnh tượng Yến Triều Sinh đẩy nữ Yêu kia ra, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của hắn.
Nàng chần chừ không biết từ "cút" này có gồm cả mình hay không.
Đang định nâng bước đi theo Phục Hành ra ngoài, hông nàng chợt bị siết chặt, bị người nọ đẩy trở lại trên ghế.
Ghế dựa rất lớn và rộng, được làm bằng ngọc lạnh, sáng rực. Động tác của Yến Triều Sinh vừa thô bạo vừa hung dữ, nếu Lưu Song chỉ là một nữ tử người phàm, người của nàng đã bị sưng đỏ lên rồi.
Cũng may nàng là Tiên thân, không cảm thấy đau.
Nhưng hành động hắn như vậy, rất khó không khiến nàng bắt đầu nổi giận.
"Sơn chủ, ngài có hơi vô lễ rồi đó!"
Nàng ngước mắt, phát hiện Yến Triều Sinh có gì đó không ổn. Hắn đuôi mắt phiếm hồng, quan thân Yêu khí nồng đậm đến căn bản không thể khống chế được. Nếu không phải chính mắt nàng chứng kiến hắn biến hình, giờ phút này chỉ sợ còn tưởng rằng có đại Yêu đáng sợ sắp xuất thế.
Hắn khẽ run lên, thân thể lạnh như băng, bộ phận nào đó cứng như sắt, chồng chéo lên ký ức của nàng. Lưu Song cứng đờ, biết tình hình trước mắt của hắn ra sao, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Thả ta ra."
Yến Triều Sinh không nhúc nhích.
Ghế ngọc lạnh to rộng, hắn đè nàng ở dưới người. Thiếu nữ không che giấu dung mạo của bản thân, giữa trán nàng điểm hoa điền là một bông hoa lông vũ màu xanh, xinh đẹp vô song.
"Không phải cô nói, chỉ cần ta đưa ra một điều kiện, cô sẽ cố gắng hoàn thành nó sao?" Ngón tay Yến Triều Sinh siết chặt, như muốn khóa chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng trong tay hắn. Hắn không thèm giấu diếm nữa, "Cô cũng không phải không biết, điều kiện của ta là cái này, Xích Thủy Lưu Song, cô có thể làm được không?"
Thân thể hắn dần áp xuống, rất gần với nàng.
Đồng tử nàng dần giãn ra, nàng không ngờ hắn lại đột nhiên làm như vậy. Lưu Song không kêu một tiếng, ngón tay ngưng ra ánh sáng màu xanh lục đánh vào vai hắn.
Yến Triều Sinh vốn không có chút phòng bị nào với nàng, hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống chiếc ghế ngọc lạnh.
Lưu Song từ trên ghế ngồi dậy, ghế dựa rất cao lớn, dù thân hình nàng nhỏ bé, nhưng khi Yến Triều Sinh bị nàng đánh ngã, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng.
Lưu Song ngập ngừng một lúc, nói: "Không phải bây giờ. Ta đang vội đến nhược thủy, mong ngài nhẹ tay một chút."
Yến Triều Sinh ôm lấy bả vai, ngẩng đầu lên.
Máu rỉ ra giữa những ngón tay của hắn, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nàng. Má nàng đỏ ửng bất thường, là vì bị những hành động xằng bậy vừa rồi của hắn làm cho tức giận. Yến Triều Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy buồn cười.
Sau khi hắn hóa nguyên thân, thân thể cứng rắn như sắt, nếu không phải ra tay tàn nhẫn, tuyệt đối không thể mảy may tổn thương hắn.
Nếu lần này đánh vào chỗ trái tim hắn, hắn nhất định sẽ mất mạng.
Hắn nằm ở ghế dựa ngẩng đầu nhìn nàng, thật giống nhóm nữ Yêu vừa rồi nhìn hắn. Chỉ là hiện giờ địa vị thay đổi, trở thành hắn nhìn lên người kia.
Hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, bả vai vẫn còn đổ máu, sự thống khổ đã sớm không thể khống chế được. Một khắc không thể hôn Niệm Nghi kia, Yến Triều Sinh liền biết mình hoàn toàn thất bại. Từ lúc bắt đầu ở đài sen, hắn đã ở thế hạ phong.
Nhưng hắn không thể thua quá khó coi, bởi vì người thua quá kho coi sẽ giống như Tất Tuần, xẻo đi trái tim mình, còn lo nàng sợ bẩn.
Hắn lạnh lùng cười, trong lòng buồn đau tan nát.
Cuối cùng nàng cũng tức giận như hắn mong muốn, không hề thơ ơ giống như quần chúng nữa. Hắn cũng đã làm được chuyện hắn muốn làm.
Yêu khí bao phủ lấy khuôn mặt hắn, vết thương trên vai vẫn chảy máu, hắn không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Thiếu nữ ngồi trên ghế dựa, đôi má đỏ bừng bừng. Hắn không thể phủ nhận, nàng tức giận vẫn vô cùng xinh đẹp, đẹp cực kỳ.
Giống như viên trân châu đẹp nhất giữa đống sỏi cát.
Nhưng một khắc như vậy tựu chung sẽ không kéo dài bao lâu. Nàng phải rời khỏi núi Yêu, đi đến nơi nàng muốn đi.
Ai thèm quan tâm chứ? Hắn châm chọc mà nghĩ.
Trong sáng thuần khiết rồi cũng bị hắn chạm vào rồi không phải sao? Nếu nàng không chịu đi, nàng xứng đáng trầm luân cùng hắn.
Yêu thân rạo rực, khí tức màu tím đã tỏa ra bên ngoài, Yến Triều Sinh đứng dậy, dùng một giọng điệu lạnh băng nói: "Không muốn thì ra ngoài, Yêu cung không chào đón người băng thanh ngọc khiết như Tiên tử."
Dứt lời, hắn không thèm nhìn nàng, bước vào đầm băng, đóng băng Yêu thân.
Hắn chờ nàng hoặc là thỏa hiệp ở lại, hoặc là vĩnh viễn rời đi.
*
Lưu Song tạm thời nán lại Yêu cung, đương nhiên, không phải ở tẩm điện của Yến Triều Sinh.
Yêu cung trăm công nghìn việc, mọi người có thể ở bất kỳ đâu. Nàng tìm một gian tẩm điện sạch sẽ, cũng không định ra điều kiện gì với Yến Triều Sinh nữa.
Nàng nhận thấy Yến Triều Sinh đang không ổn, hắn đang nổi điên.
Những lời nói ác ý của hắn không những không khiến trái tim bình thản, mà cơ thể này cũng khó chịu.
Khi đã tiếp nhận giả thiết kiếp này hắn không thích Mật Sở, nàng chợt nhớ lại, có thể là từ hôm hắn thất lễ đó đã bộc lộ vài phần cảm xúc của hắn.
Hắn thật sự thích nàng.
Vậy thì đơn giản rồi. Lưu Song chưa từng nghĩ có một ngày nàng có thể lợi dụng tình cảm của Yến Triều Sinh để làm vài chuyện.
Nàng cũng không cảm thấy hổ thẹn, giống như hắn cũng không cảm thấy vô sỉ khi đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Cả hai là loại người bất chấp tất cả, thành ra cục diện trở nên giằng co.
Lưu Song lười quan tâm đến cảm xúc của hắn, trực tiếp đi phá trận.
Chín chiếc nhẫn Thập Giới trực tiếp bay lên trói chặt nàng. Nàng sau khi dung nạp Thần khí, tiến bộ cực nhanh, vội vàng tránh đi, thoát khỏi.
Nàng ngồi ở ngoài trận pháp nghiên cứu, làm rõ về nhẫn Thập Giới từng khiến mình sợ hãi.
*
Yến Triều Sinh tỉnh lại sau một canh giờ đã nghe nói vị Tiên tử kia đã phá sáu cái nhẫn Thập Giới.
Sắc mặt hắn tối lại.
Lao Hà ở một bên sắc mặt cũng khó coi: "Sơn chủ, xin để thủ hạ dạy dỗ nàng ta."
Nếu cứ để mặc nàng tiếp tục như vậy, trận pháp sớm muộn gì cũng sẽ bị phá, nàng có thể đến chỗ nhược thủy. Thời điểm sơn chủ đóng băng, nàng quả thực ở Yêu cung muốn làm gì thì làm.
Lao Hà dứt lời, liền rời đi.
Yến Triều Sinh không mở miệng, ngón tay gõ gõ lên ghế dựa, đợi Lao Hà rời đi, hắn trầm mặc một lúc rồi cũng đi theo.
Nàng tiến bộ quá nhanh, Lao Hà không địch lại nàng.
Hắn có thể để mặc nàng vô pháp vô thiên sao, không có chuyện đó!