Nàng đã từng yêu và hận...
Lúc Yến Triều Sinh đến kết giới, Lao Hà đã bị Lưu Song trói lại.
Yêu tướng bị một cái nhẫn Thập Giới trói chặt tay chân xấu hổ, ngã trên mặt đất, chửi ầm lên.
Xích Thủy Lưu Song gõ gõ mũi chân, đứng ngoài pháp trận.
Phục Hành cũng tới. Y không lỗ mãng như Lao Hà, thấy Lưu Song định bước vào pháp trận, dùng chưởng đánh để ngăn Lưu Song lại.
Một chưởng của Phục Hành rất sắc bén, mang theo Yêu khí hung ác, thiếu nữ quay đầu lại, sắc mặt thận trong hơn, không lùi bước mà chưởng y một cái.
Tiên khí cùng Yêu khí va chạm nhau, những cây tùng ở phía xa ầm ầm đổ xuống.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn, không ra tay giúp Phục Hành, cũng không ngăn cản Lưu Song. Lần đầu tiên hắn nhận ra, một khi một người mang huyết mạch Thượng cổ thức tỉnh, pháp lực sẽ tiến triển rất nhanh. Chỉ sau nửa năm, nàng tiến bộ quá nhiều.
Phục Hành đã ăn Yêu đan mà sơn chủ tiền nhập cất giữ, hiện tại có hơn một ngàn năm công lực.
Vậy mà hiện giờ Xích Thủy Lưu Song đã có thể đánh ngang tay với Phục Hành. Yến Triều Sinh nhớ rõ hôm đối phó với Tất Tuần, nàng còn không hề có sức phản kháng.
Phục Hành trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Sơn chủ ở cách đó không xa chỉ quan sát, không động thủ, cũng không tỏ thái độ.
Phục Hành vốn là Yêu, chiêu thức nham hiểm, khi năm ngón tay y biến thành móng vuốt sắc bén định cắt vào hông của Tiên tử trước mặt, một luồng sáng lạnh đánh tới, Phục Hành vội rụt tay lại.
Y nhìn sơn chủ một cái, có chút do dự.
Bởi vì nếu y không làm vậy, Xích Thủy Lưu Song sẽ nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Sơn chủ thì vẫn bình tĩnh mà quan sát bọn họ.
Biết nàng sắp thoát khỏi vòng vây, một sợi roi màu đỏ lạnh băng quấn lấy eo nàng, với một lực rất mạnh hung hăng kéo nàng xuống. Lưu Song rơi vào trận pháp, nhẫn Thập Giới lập tức hoạt động, trói nàng chặt chẽ.
Phục Hành quay lại phục mệnh: "Sơn chủ."
Yến Triều Sinh thu roi. Lưu Song quay đầu lại nhìn hắn. Nàng không bất ngờ khi hắn ra tay, lúc bị nhẫn Thập Giới trói buộc, nàng cũng không hề hoảng loạng, thậm chí còn cong môi cười với hắn.
Nụ cười này Phục Hành không hiểu, Yến Triều Sinh trong khoảnh khắc hiểu ra.
Không phải cười nhạo hắn, mà là cười vì nàng đã nhìn thấu tâm ý của hắn, biết hắn sẽ không tổn thương nàng, nên chỉ có thể dùng cách này để ép nàng thỏa hiệp, rồi đuổi nàng đi.
Nhưng nàng sẽ không thỏa hiệp, nàng nhất định phải thắng. Nếu hắn không động thủ làm nàng bị thương, sẽ không thể ngăn cản nàng đi về phía trước.
Phục Hành kinh ngạc nhìn Yến Triều Sinh. Yến Triều Sinh đen mặt, ra lệnh: "Treo cô ta.. lên."
Nhóm tiểu Yêu nghe lệnh treo Lưu Song lên.
Hình thức này đối với người phàm là hình phạt, còn đối với Tiên tộc lại không hề có tác dụng, cùng lắm cũng chỉ trì hoãn thời cơ phá trận của nàng. Thiếu nữ bị treo lên không trung, tự hỏi liệu có pháp trận nào khác không.
Gió đêm thoảng qua, vạn vật đều im lặng.
Toàn bộ Yêu cung tỏa ra Yêu khí nồng đậm. Lưu Song biết, nguyên thân của Yến Triều Sinh lại bắt đầu bất ổn.
Nàng vốn định nhân lúc này thoát khỏi nhẫn Thập Giới đang trói mình – bị trói vài lần, nàng đã có chút kinh nghiệm làm sao để cởi bỏ nó nhanh nhất.
Còn chưa kịp cởi bỏ, nhẫn Thập Giới đã hoàn toàn nới lòng, nàng rơi vào một cái ôm có mùi hương lành lạnh.
Lưu Song kinh ngạc ngước mắt, nam tử dưới ánh trăng buộc tóc buông lỏng một nửa, mặc y phục màu xanh, mỉm cười hỏi nàng: "Tiên tử không sao chứ?"
Hắn ta đỡ nàng đứng vững, dịu dàng vén mái tóc hơi rối bù của nàng ra sau tai, an ủi nói: "Đừng sợ, xong việc bổn quân sẽ đưa nàng rời khỏi hang động yêu quái này."
Lưu Song trầm mặc mà nhìn hắn ta, thấy hắn ta không quen biết mình liền nén những lời định nói lại.
Trong lòng nàng hiện lên rất nhiều suy đoán, cuối cùng gật gật đầu.
Nam tử đôi mắt hẹp dài, rất sáng. Nếu đôi mắt biết nói, đôi mắt hắn ta như tràn ngập kinh diễm và quyết tâm.
"Tiên tử là người đẹp nhất ta từng gặp ở Bát Hoang. Xích Thủy thị không lộ mặt trong truyền thuyết cũng không đẹp bằng Tiên tử."
Lưu Song: "..."
Nàng khen tặng nói: "Ngươi cũng rất đẹp."
Hắn ta cười một tiếng, đưa tay ra.
Lưu Song cảm thấy rất phức tạp, cuối cùng cũng đưa tay lại, quả nhiên là như vậy! Nam tử này đưa nàng đến chỗ kết giới, sau đó vô tình nghiền nát kết giới của sơn chủ bày ra thành bọt nước dưới chân.
Chính cái nhẫn Thập Giới bay lên, hắn ta cười lạnh một tiếng: "Không biết lượng sức."
Tay áo vung lên, toàn bộ nhẫn Thập Giới rơi xuống đất.
Lưu Song nhìn nhẫn Thập Giới rồi lại nhìn hắn ta, trong lòng có chút cực kỳ ngưỡng mộ, có sức mạnh thật là tuyệt.
Đáng tiếc, khoảnh khắc phá trận khiến lục lạc khóa hồn bắt đầu vang lên đinh linh đinh linh, vang vọng toàn bộ núi Yêu.
Nam tử cảm thấy bực bội, giơ tay tàn nhẫn bóp nát những tàn hồn trong đó.
Nhưng việc này cũng không thể ngăn cản lục lạc trong Yêu cung tiếp tục vang.
Nam tử nhìn Lưu Song một cái, quả nhiên thấy mỹ nhân có chút khiếp vía đang nhìn mình. Hắn ta cười nói: "Tiên tử sợ ta?"
Lưu Song thầm mắng hắn ta biến thái, nhưng sợ thân phận mình bị phát hiện, chỉ có thể khẽ gật gật đầu. Người trước mặt này trùng hợp là người quen, Thái tử Phong Phục Mệnh vốn nên ở Tứ Hải yên!
Sự thành thật của nàng khiến Phong Phục Mệnh hài lòng: "Yên tâm, nàng đáng thương đáng yêu như vậy, bổn quân sẽ không tổn thương nàng. Nàng ở chỗ này không an toàn, đi cùng bổn quân đi."
Phong Phục Mệnh hiển nhiên cho rằng nàng là tiểu Tán Tiên yếu ớt bị bắt tới Yêu cung, vậy nên không ngần ngại ôm lấy nàng bay về phía nhược thủy.
Lưu Song lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng lại, màn đêm buông xuống, Yến Triều Sinh cần phải đóng băng một canh giờ, hắn sẽ không thể đuổi theo đâu... nhỉ?
Có Phong Phục Mệnh, hành trình vô cùng suôn sẻ.
Phong Phục Mệnh nói: "Đứng xa ra chút, đây là nhược thủy, có thể nuốt vạn vật."
"Sao Tiên quân lại tới nơi này?"
Hắn ta quay đầu lại nhìn Lưu Song. Sắc mặt của tiểu Tiên tử dưới ánh trăng mơ hồ có vài phần nhợt nhạt đáng thương, nhưng đôi mắt lại trong vắt xinh đẹp, đôi môi không trang điểm vẫn đỏ hồng.
Giọng nói của Lưu Song rõ ràng nhưng không mất đi sự dịu dạng của nữ tử. Điều khiến Phong Phục Mệnh cảm thấy kinh diễm đó là, hắn tới làm chuyện lớn, vốn dĩ sẽ không bị bất luận thứ gì làm phân tâm, không ngờ lại vô tình gặp "tiểu tù binh" treo trên không trung, đành dừng chân cứu nàng.
Phong Phục Mệnh vốn là người tính khí thất thường, nhưng khi nghe nàng hỏi, bản thân cũng không hiểu vì sao lại kiên nhẫn như vậy. Hắn ta nói: "Bây giờ không tiện nói cho nàng. Ở đây chờ bổn quân, ngày sau ta sẽ nói."
Lưu Song gật đầu.
Phong Phục Mệnh đi đến bờ nhược thủy, tắt nụ cười, chăm chú nhìn một lát, giơ tay ra, vài hạt châu rơi xuống hóa thành các Tiên binh quỳ xuống hành lễ với hắn ta.
"Các ngươi đi thăm dò nhược thủy cho ta". Đúng là tát đậu thành binh.
*Tát đậu thành binh:một phép thuật của nhiều tông phái Đạo Gia ở Trung quốc, rải những hạt đậu đã được yểm phép của thầy pháp xuống đất, những hạt đậu sau đó biến thành binh lính để thầy pháp sai khiến.
Mắt thấy nhóm Tiên binh nhảy xuống nhược thủy, Lưu Song trầm mặc, càng thêm xác định, không biết Phong Phục Mệnh từ chỗ nào biết được chuyện linh mạch thứ năm. Rõ ràng là tin tức nàng tìm được, tại sao Phong Phục Mệnh lại biết được?
Hơn nữa Phong thị là tộc nhân Thiên Quân, linh mạch dồi dào, không cần bổ sung thêm linh mạch. Phong Phục Mệnh tâm địa tàn nhẫn, tâm tư khó lường, từ chuyện vừa rồi hắn ta không chút do dự bóp nát hồn phách là có thể nhìn ra, vạn vật thế gian này, hắn ta chẳng để trong lòng.
Nếu lợi ích ở trước mắt, hắn ta nhất định sẽ không chút do dự mà xuống tay.
Nhược thủy sâu vạn trương. Lưu Song nhìn Phong Phục Mệnh từ xa, cảm thấy may mắn vì không đến nhược thủy trước nên không bị hắn ta nhận ra thân phận.
Nếu không, dù nàng có lấy được linh mạch, sau đó cũng bị Phong Phục Mệnh đáng chết.
Hiện giờ trước mắt không chỉ có nhược thủy mà còn có Phong Phục Mệnh, nàng phải làm thế nào mới có thể thuận lợi lấy được linh mạch thứ năm đây?
*
Lúc tất cả lục lạc ở Yêu cung vang lên, Phục Hành đang ở ngoài cung điện gác đêm cho Yến Triều Sinh.
Y nâng đôi mắt tĩnh lặng của mình lên, có người đang mạnh mẽ thâm nhập vào trận pháp, còn bóp nát những linh hồn không chốn trở về kia? Chẳng lẽ là vị tiểu Tiên tử kia làm?
Hàn khí trong điện ngưng động, Phục Hành cảm giác sơn chủ đang phá vỡ lớp băng.
Quả nhiên, một lát sau, một nam tử toàn thân hàn khí, khoác áo bước ra, bay thẳng đến chỗ Lưu Song vốn dĩ đang bị treo lơ lửng.
Nơi đó trống không, không có một ai, Yêu binh trông coi nàng bốn phía đều bị giết.
"Sơn chủ?"
"Không phải nàng ấy, có người đã mang nàng đi." Sau khi phá băng, huyết mạch của hắn như sôi lên và bỏng rát. Yến Triều Sinh cố nén đau đớn, vung tay áo lên, không trung xuất hiện yêu khí như sơi tơ như có như không. Hắn mặt không cảm xúc, theo chỉ dẫn đi đến chỗ Nhược thủy.
Phục Hành trầm mặc đuổi theo, nhìn bóng dáng sơn chủ lạnh lùng không nói một lời, nhất thời không rõ sơn chủ là đi cứu người, hay là đi giết người.
*
Tiên binh ngọc châu của Phong Phục Mệnh lúc lên bờ chỉ còn một.
Không nói một lời liền đã tan thành bột mịn. Phong Phục Mệnh nhíu mày, Tiên bình này dường như còn chưa xuống Nhược thủy.
Không có bất kỳ thứ gì sống được dưới Nhược thủy. Ngọc châu không có sự sống, nếu ngọc châu còn không thể làm được, hắn ta đi xuống e rằng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn ta ánh mắt nặng nề, rất lâu sau mới giơ tay, một thanh Thần kiếm nằm bên trong.
Thần kiếm phát ra ánh sáng vàng nhạt, Lưu Song suy đoán, là Hiên Viên kiếm. Chỉ có ba món vũ khí của ba vị đại đế để lại từ thời Thượng cổ đến nay.
Hiên Viên Thần kiếm giúp Huỳnh đế trở nên bất khả chiến bại, Thần đỉnh giúp Thần Nông thị luyện bách thảo, cùng với Thần ấn tượng trưng cho sự bảo hộ của Phục Hy đại đế.
Bộ ba Thần khí lần lượt được lưu giữ ở núi Bất Chu, Côn Luân và Không Tang.
Phong Phục Mệnh triệu ra thanh kiếm này, Lưu Song mơ hồ hiểu ra, Thiên Quân có lẽ đã sắp nằm xuống, vậy nên Thần khí mới rơi vào tay Thái tử.
Phong Phục Mệnh vung vài đường kiếm, chém Nhược thủy trước mắt vỡ như bạc vụn.
Nhược thủy mênh mông cuồn cuộn bị Thần khí chậm rãi tách ra, nhưng ở chỗ sâu hơn vẫn có vô số nguy hiểm.
Phong Phục Mệnh như một con rồng hòa vào Nhược thủy cuồn cuộn.
Lưu Song cũng không chút do dự nhảy xuống cùng. Đều là hậu tự Thượng cổ, tuy nàng không có đãi ngộ giống bọn họ từ khi sinh ra, vừa chào đời đã thiếu một phách, nhưng không thiếu dũng khí chiến đấu vì Không Tang.
Phong Phục Mệnh cực kỳ ích kỉ. Nếu Lưu Song thật sự không lấy được linh mạch thứ năm, Không Tang sớm muộn gì cũng sẽ đi đến con đường diệt vong như trong sử sách.
Thần lực còn lại của Phục Hy Thần ấn trong cơ thể nàng biến thành một luồng sáng vàng che chở nàng như một chú cá lội ngược dòng.
Nhược thủy giờ như một dài ngân hà vô tận màu bạc.
Nó là dòng nước không có sự sống, người phạm chạm vào một giọt sẽ lập tức bị bỏng rát đến chết. Vạn vật ở trong nó sẽ chậm rãi tan rã hoàn toàn.
Lưu Song lội xuống phía dưới mãi cho đến khi Tiên pháp của Phục Hy Thần ấn ngày càng suy yếu, còn Nhược thủy trước mắt vẫn sâu đến đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Nàng mím môi, ánh mắt kiên định trầm tĩnh, dùng pháp lực thiêu đốt máu tươi của mình, biến chúng thành lá chắn bảo vệ bản thân.
Âm thanh của từng lớp vỡ vụn giống như tiếng bọt biển vỡ tung.
Nàng tìm kiếm một cách chăm chú.
Linh mạch ở trong nước phát ra ánh sáng một phần năm màu xanh lục, nắm trong tay là đất đai màu mỡ, khi hòa vào đất cát lại hóa thành dòng linh mạch cuồn cuộn không dứt.
Trong biển bạc mênh mông, tìm chút sự sống xanh biếc kia giống như tìm kiếm sự sống mỏng manh cho Không Tang đang đi đến bước đường nguy hiểm.
Lưu Song không còn đường lui, một khi đi lên, Thần lực của Phục Hy ấn cũng không thể trở lại.
Sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, dần dần, thân thể ngày càng đau.
Nhược thủy bắt đầu âm thầm lạnh lùng hòa tan thân thể của nàng.
Cơn đau đó giống như xương cốt bị dày vò từ từ, yên lặng không chút tiếng động thấm vào trong cốt tủy.
Phía xa truyền đến tiếng kiếm rít thanh, là tiếng phá hủy của Hiên Viên kiếm.
Phong Phục Mệnh đã lên rồi.
Nàng cũng nên đi lên, dù sao linh lực của nàng cũng không bằng Phong Phục Mệnh. Lưu Song dừng lại, nén cơn đau trở về.
Nàng ý thức được, Nhược thủy quá sau, nàng không thể đi đến cuối cùng, cũng không thể bị chôn vùi ở trong nó.
Nhưng ngay lúc nàng vừa trở về, một luồng sáng màu tím hiện lên trên trán nàng, đó chính là ấn ký mà Dạ Mộ Lạc để lại trên người nàng! Ánh sáng màu tím lan tỏa, trong vầng sáng đó, Lưu Song nhìn thấy một luồng sáng màu xanh lục lóa mắt.
Nó đã bị kéo ra, xoay quanh ở nơi cách nàng không xa. Linh mạch thứ năm thật sự nằm trong Nhược thủy.
Dụng tâm của Dạ Mộ Lạc trước giờ đều không tốt.
Nếu đi lấy nó, nàng nhất định sẽ không đuổi kịp, thân thể sẽ tan rã trong Nhược thủy, xương cốt từng tấc vỡ vụn. Nhưng nếu không đi lấy, sẽ không còn Thần lực của Phục Hy ấn và luồng sáng màu tím này, cuối cùng nàng cũng sẽ không lấy được linh mạch!
Nàng sẽ tiêu vong trong Nhược thủy, hay sẽ phải chứng kiến Không Tang bị hủy diệt trong tương lai đây?
Lưu Song không chút do dự, không một tiêng động chạy về phía ánh sáng kia.
Nguyên chủ chưa từng sống một ngày nào với niềm tự hào là hậu tự Xích Thủy. Nhưng khi trở thành nàng, vẫn mang trọng trách gánh vác thịnh suy của một tộc, chẳng sợ chết đi.
Nàng cuối cùng cũng bắt được nữa, Tiên thể cũng bắt đầu tan ra.
Trong trạng thái hốt hoảng, nàng phảng phất nhớ lại, lúc còn rất nhỏ, Thụ gia gia từng kể chuyện xưa cho nàng. Thời viễn cổ, khi đó thậm chí còn Ma Thần, Nhược thủy tán loạn, chưa hội tụ lại như bây giờ, có một vị Trai Công chúa đã hòa tan vỏ trai của mình trong dòng Nhược thủy. Phu quân nàng sau đó trở thành Thần, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán.
Vạn vật không thể sống.
Nàng đau đến mức bắt đầu rơi lệ, cố gắng bảo vệ linh mạch đã biến thành đất trong lòng bàn tay, bơi trở về.
Đầu ngón tay Lưu Song ngày càng trong suốt.
Cuối cùng chỉ còn lại một trái tim an tĩnh trầm lặng. Nhược thủy ăn mòn trái tim nàng, Lưu Song ôm lấy ngực, cắn răng tiếp tục bơi lên.
Trước khi nàng chết, cũng phải mang được linh mạch về cho Không Tang.
Cũng trong thời gian hoảng loạn, nàng dường như nhớ tới, bản thân cũng từng chiến đấu để giành lại mạng sống như vậy.
Trong kí ức có đồng cỏ đang cháy lớn, sinh mệnh trong nước đều bị quét sạch không còn sự sống. Nơi đó là...
Là Thương Lam.
Nàng nhìn trái tim đang bị Nhược thủy chậm rãi ăn mòn, linh lực lay động, Nhược thủy khiến nó tan rã.
Trái tim hóa thành lông vũ, bay khắp bốn phương tám hướng.
Phong ấn bị phá vỡ.
Trong lông vũ, nàng nhớ ra mọi chuyện. Thì ra là như vậy... là như vậy.
Mỗi một hậu tự của một vị Thượng cổ, sinh ra đã mang điềm lành.
Phong thị Thái tử Phục Mệnh, sinh ra trong tiếng rồng ngâm giữa trời. Tức Mặc thiếu chủ ở Côn Luân phía Bắc, khiến cho đỉnh núi Tứ Thủy biến thành một dòng suối linh.
Còn Không Tang thiếu chủ, Xích Thủy Lưu Song, sở hữu trái tim Huy Linh, là trái tim được nuôi dưỡng bằng linh hồn quý giá và mãnh liệt nhất.
Trái tim Huy Linh thuần tịnh nhất chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giải trừ hết thảy nghiệp chướng. Chỉ khi thể xác trở nên khốn đốn mà chết đi mới có thể phá vỡ phong ấn, một sợi phách kia mới được giải thoát.
Thì ra là vậy, thì ra là vậy...
Trong ánh sáng bạc, nàng nhận ra hết thảy, trước giờ chưa từng có Thương Lam Tiên cảnh nào thật sự cả.
Trong mạch sống ban đầu của nàng, thuốc của Mật Sở đã phá hủy thể xác của nàng. Sau khi nàng chết, trái tim Huy Linh được phá bỏ phong ấn, mang theo linh hồn thật sự của nàng lưu vong ở thể gian mấy trăm năm, cuối cùng cắm rễ ở một ven hồ đẹp nhất nhân gian.
Nàng quá cô đơn và ngây thơ, không có ai nói chuyện với nàng, nàng đã bung hết lông vũ của mình ra.
Chúng cắm rễ trên mặt đất, tạo ra những sinh đơn giản thuần túy nhưng lại không có linh hồn.
Những chú cá bơi lội trong dòng suối trên núi, những cây cổ thụ, những chú chuồn chuồn bay, những bông hoa sen tuyệt đẹp...
Cuối cùng, nàng kiêu ngạo mà dùng sức mạnh biến ra một Tiên cảnh thuần khiết, khiến nàng vừa lòng, một "gia đình" mang lại cảm giác an toàn. Nàng cũng bắt đầu có ý thức, nhưng linh lực còn lại thì không nhiều lắm, chỉ có thể cố gắng nảy mầm. Dưới sự bảo vệ của các sinh linh ở đó, trưởng thành một gốc Tiên thảo nhỏ gầy yếu.
Trước ngày hóa hình, vào ngày nắng đẹp ấy, nàng đã yêu một tên Yêu Quỷ toàn thân là máu rơi vào Tiên cảnh.
Vô tình uống máu của hắn, từ đó lạc lối cả đời.
Nhược thủy mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, trái tim nàng lần nữa trở thành trái tim Huy Linh, bao nhiêu kích động của Tiên thảo đều trở về. Nàng đã từng là một thiếu nữ biết yêu và hận, trăm năm mỗi ngày chờ đợi ở núi Kình Thường, ở trên cầu ngóng trông Thiếu U đến chết cũng không đợi được.
Và gương mặt nàng từng rất yêu, cuối cùng lại trở thành dù nàng chịu chết dưới lôi kiếp, cũng không muốn gặp lại.
Là phu quân tàn khốc hiếu chiến, yêu người khác sâu đậm của nàng – Yến Triều Sinh.