Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 24



Đến khi ta đuổi theo, đã muộn.

 

Ta nhảy xuống cùng nàng.

 

Lúc đó, ta nghĩ gì nhỉ…

 

Ta nghĩ, Ninh Nhi sống ta sống, Ninh Nhi c.h.ế.t ta c.h.ế.t.

 

“c.h.ế.t c.h.ế.t c.h.ế.t, một ngày không tìm được việc gì khác làm sao? Đường đường một vị Tể phụ đại nhân, chỉ biết vì nữ nhân mà tìm sống tìm c.h.ế.t.”

 

Ninh Nhi tức giận, châu thoa trên tóc va loạn leng keng, còn vui tai hơn cả khúc nhạc trong cung yến.

 

Ta không nhịn được cong mày cúi mắt, nơi đuôi mắt chân mày đã chẳng cần che giấu tình ý nữa.

 

“Ninh Nhi dạy bảo rất đúng, đều là lỗi của ta.” 

 

Ta dịu giọng dỗ dành.

 

Ninh Nhi lườm ta một cái.

 

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng mắng, là Thẩm Cảnh Nghiệp lại uống say.

 

“Tạ Lâm An, đồ cầm thú! Ngươi rốt cuộc cho con gái ta uống bùa mê gì! Ta phải g.i.ế.t ngươi!”

 

Hắn chửi ầm ĩ trong sân.

 

“Hầu gia xin bớt giận, Tạ đại nhân cũng là tuổi trẻ tài cao, thân phận cao quý, sẽ không để tiểu thư chịu ủy khuất đâu.”

 

“Đúng đó, đúng đó, nghĩ xem, ngày trước ngài và hắn ngang hàng, ngày sau hắn còn phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ đại nhân, ngài muốn hành hạ thế nào thì hành hạ, chẳng phải vui sao?”

 

Quả nhiên, tiếng mắng của Thẩm Cảnh Nghiệp nhỏ đi một chút.

 

Nghe vậy, Ninh Nhi cũng “phụt” cười ra tiếng.

 

Nụ cười trên mặt ta không đổi, trong lòng thì đã lặng lẽ ghi nhớ kẻ vừa nói.

 

“Bây giờ có thể uống rượu hợp cẩn chưa?” 

 

Ninh Nhi cười hỏi ta.

 

Hỷ chúc ngay sau lưng nàng, ánh nến lay động, sắc vàng nhạt phủ lên hỷ phục đỏ thẫm, khiến nàng như tiên nữ hạ phàm.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Màn lụa khẽ lay.

 

Trong thoáng chốc, ta ngỡ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sợ mộng tỉnh, ta vội vàng lấy rượu.

 

Một chén cạn sạch, gò má Ninh Nhi ửng đỏ, mắt ánh ngấn nước.

 

Nàng ghé sát tai ta, thở khẽ:

 

“Tạ đại nhân, ta nghe họ nói, nam nhân qua hai mươi lăm tuổi thì bất lực rồi, chẳng biết thật giả.”

 

Chén rượu rơi khỏi tay ta.

 

Ta đưa tay tháo trâm châu trên tóc nàng, ép nàng xuống giường.

 

“Phu nhân thử sẽ biết.”

 

Mấy năm nay uống thuốc, quả nhiên không phí.

 

Mãi đến sáng hôm sau, màn trướng lay động mới dừng lại.

 

Tóc mai Ninh Nhi ướt đẫm, nàng không còn sức để trừng ta, chỉ cắn nhẹ vào vai ta.

 

“Tạ Lâm An, chàng bắt nạt người.” 

 

Giọng nàng nhỏ như muỗi, còn mang theo tiếng nức nở.

 

Ta chỉ thấy tê dại cả người.

 

“Đều là lỗi của ta.” 

 

Ta ôm nàng vào lòng, dịu giọng dỗ dành.

 

Nàng dụi vào n.g.ự.c ta, tìm một chỗ thoải mái.

 

“Tạ Lâm An, ta thật ra đã thích chàng từ rất, rất lâu rồi.”

 

“Ta cũng vậy.”

 

“Lần này chúng ta nhất định phải dài lâu.”

 

“Ừ.”

 

Lần này, Ninh Nhi của ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

 

(Hoàn)