Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 23



Nàng ta lại dám nói ra những lời sỉ nhục Ninh Nhi đến vậy.

 

Ta đánh ngất rồi ném nàng ta xuống hồ.

 

Là ta muốn nàng ta c.h.ế.t.

 

Chỉ tiếc Tạ Du, tên ngu xuẩn ấy, lại vừa hay đi ngang, cứu nàng ta lên.

 

Những chuyện này tuyệt đối không thể để Ninh Nhi biết.

 

Ninh Nhi thích dáng vẻ nho nhã sạch sẽ, yếu đuối của ta.

 

Nàng thích ta thế nào, ta sẽ là thế ấy.

 

Thế nhưng nàng lại lừa ta.

 

Rõ ràng nàng từng nói, chỉ cần không thành thân với ta, nàng sẽ không c.h.ế.t yểu.

 

Đã vậy… vậy thì chúng ta thành hôn đi.

 

Khi Thẩm Cảnh Nghiệp đến, ta mặc hỷ phục đỏ thẫm, ngồi trước quan tài.

 

Tạ phủ treo đầy hồng điều, chỉ riêng chính sảnh đặt một cỗ quan.

 

“Ngọc Nương nàng……” 

 

Nụ cười trên mặt Thẩm Cảnh Nghiệp cứng lại, hắn đứng ở cửa không dám bước vào.

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên:

 

“Thế tử cũng đến uống rượu mừng của ta?”

 

Ninh Nhi đã c.h.ế.t.

 

Là vì hắn mà c.h.ế.t.

 

Dù lúc lâm chung, Ninh Nhi bảo ta đừng trách hắn, nhưng ta không làm được.

 

Khi hắn loạng choạng rời đi, ta nhàn nhạt mở miệng:

 

“Từ nay về sau, ngươi và ta chẳng còn liên quan, mong Thế tử đừng bước chân đến nữa.”

 

Hắn không đáp đồng ý, cũng không phủ nhận.

 

Thoáng cái đã qua hai năm.

 

Nghe nói Hầu phủ sinh được một tiểu thiên kim.

 

Thẩm Cảnh Nghiệp đặt cho đứa bé cái tên rất hay, Thẩm Ninh.

 

Bách nhật yến của Thẩm Ninh, ta không đi.

 

Lần đầu ta gặp Thẩm Ninh là lúc nàng ba tuổi.

 

Trong cung yến, không biết vì sao nàng đi lạc mẫu thân.

 

Ta vừa khéo đi ngang, bị nàng nắm lấy ngón tay.

 

Gương mặt nhỏ đỏ hồng, tóc mềm hơi xoăn, quả thật dễ thương đúng như lời đồn.

 

Đôi mắt sáng như sao trời, rực rỡ đến kinh người.

 

Nếu ta và Ninh Nhi có một đứa con gái… hẳn cũng giống như thế này.

 

Trên người Thẩm Ninh có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, khiến ta mỗi lần đều không nhịn được mà chú ý nàng.

 

Mãi đến khi ta phát hiện, lúc nàng nói dối, vành tai cũng ửng đỏ, khóe môi mím lại, đáy mắt lóe sáng.

 

Nàng tức giận thì vừa trừng người vừa giậm chân.

 

……

 

“Này, Tạ Lâm An, chàng tin luân hồi không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời của Ninh Nhi vang trong đầu ta.

 

Ta tin.

 

Chỉ cần là lời Ninh Nhi nói, ta đều tin.

 

Thẩm Ninh chính là Ninh Nhi.

 

Là Ninh Nhi đã quên ta, là Ninh Nhi nhỏ hơn ta hai mươi tuổi.

 

Ninh Nhi còn trẻ, mà ta đã già.

 

Sớm chẳng còn là đôi lứa xứng đôi.

 

Chỉ cần có thể bảo hộ nàng một đời bình an thuận lợi, ta chẳng cầu gì hơn.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng nàng thực sự quá nghịch ngợm.

 

Hôm nay thì trèo tường, ngày mai lại trêu mèo chọc chó, thậm chí suýt mất mạng dưới nanh hổ dữ.

 

“Đại nhân không được!” 

 

Lời của tùy tùng vừa dứt, ta đã rút kiếm xông lên.

 

Lúc dốc hết sức c.h.é.m vào con hổ, ta cực kỳ sợ hãi.

 

Sợ mình không bảo vệ nổi nàng.

 

“Đại nhân, ngài bị thương rồi.”

 

Đưa Ninh Nhi về học đường xong, tùy tùng nhìn bàn tay cầm kiếm của ta.

 

Ta hơi nghiêng đầu, nhìn vào học đường nơi Ninh Nhi đang buồn bã, khóe môi cong nhẹ:

 

“Không sao.”

 

Ninh Nhi không sao, ta cũng không sao.

 

“Đại nhân, sao ngài lại để tâm đến Thẩm tiểu thư như vậy? Chẳng phải xưa nay ngài và Hầu gia bất hòa sao?”

 

Ta quay đầu đi thẳng:

 

“Hầu gia khoác giáp ra trận, dũng mãnh vô song, ta khi nào từng bất hòa với hắn?”

 

Sớm biết có ngày hôm nay, khi ấy ta đã chẳng nói những lời kia với Thẩm Cảnh Nghiệp.

 

Đến cái cớ để quang minh chính đại nhìn Ninh Nhi cũng không còn.

 

Thực sự sụp đổ là vào một buổi sáng.

 

Ta nhìn thấy một sợi tóc bạc trên đầu mình, tâm trạng chìm thẳng xuống đáy.

 

“Đại nhân vì nước vì dân, tận tâm cống hiến, nên mới sớm bạc đầu.”

 

Tiểu đồng quỳ xuống đất, cẩn thận nịnh nọt.

 

Nhưng hắn không biết, sợi tóc bạc này với ta chướng mắt thế nào.

 

Ta biết, ta và Ninh Nhi đã chẳng còn khả năng.

 

Ta cũng chưa từng mong có khả năng.

 

Nhưng ta không muốn già.

 

Từ đó về sau, ta liền khắp nơi tìm thuốc giữ tuổi xuân.

 

Uống liền mấy năm.

 

Ngày ấy vốn chẳng khác gì thường nhật, nghe nói Ninh Nhi sáng sớm đã đi trà lâu.

 

Còn ta thì ở Lãm Nguyệt Lâu yến tiệc cùng vài triều thần.

 

Thoáng cái, ta thấy Ninh Nhi đuổi theo một đạo sĩ lên Lãm Nguyệt Lâu.