Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 3



Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y ngã ngồi trên đất, dường như vừa từ trong viện phủ leo tường ra.

 

Người này chính là phụ thân ta, vừa tròn mười tám tuổi.

 

“Thiếu gia.” 

 

Trên tường có tùy tùng vội nhảy xuống, vừa đỡ phụ thân ta vừa liếc ta.

 

Hắn hạ giọng hỏi phụ thân ta:

 

“Thiếu gia, cô nương này là ngài tìm đến để diễn trò sao?”

 

Phụ thân ta đứng lên, phủi phủi áo, nhìn ta một cái kỳ quái:

 

“Không quen.”

 

Nói xong liền kéo tùy tùng trốn đi.

 

Ta lập tức đuổi theo, nhưng lạc mất dấu, vô tình đi vào một ngõ tối tăm.

 

Đang muốn quay lại, sau lưng vang lên tiếng bước chân cùng hơi thở quái dị.

 

Ta lấy hết can đảm quay đầu.

 

Một thiếu niên ngã thẳng vào lòng ta.

 

Trên người hắn đầy vết thương, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hơi ngẩng đầu lộ ra gương mặt như ngọc.

 

Là thiếu niên Tạ Lâm An.

 

3

 

Ta vốn định đến chỗ phụ thân ta để xin chút tiền tiêu. 

 

Kết quả chẳng những không lấy được tiền, mà còn lôi về thêm một Tạ Lâm An.

 

A Hoan nhìn Tạ Lâm An vẫn còn đang hôn mê, nuốt nước bọt cái ực:

 

“Ngọc Nương, hắn… hắn là ai vậy?”

 

Bộ dạng nàng như thế cũng chẳng có gì lạ. 

 

Tạ Lâm An quả thật đẹp đến mức khiến người ta khó thở, dù trên mặt có vài vết thương cũng chẳng che nổi vẻ tuấn mỹ vô song kia.

 

“Không biết, nhặt được trên đường.” 

 

Ta nhìn hắn.

 

Đây là hai mươi năm trước. 

 

Ta từng nghe nói Tạ Lâm An sinh ra trong thế gia vọng tộc Tạ gia, mười bảy tuổi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng đế trọng dụng rồi phò tá thái tử, mới một đường bước lên ngôi vị tể tướng.

 

Tính ra, bây giờ Tạ Lâm An mới mười sáu. 

 

Chưa đỗ Trạng Nguyên, chỉ là một cô nhi sớm mất song thân từ sớm.

 

“Ngọc Nương, muội nhặt hắn làm gì? Muội xem thương thế hắn nặng như vậy, nhỡ c.h.ế.t trong nhà muội, đến lúc quan phủ đến bắt thì làm sao?”

 

“Hắn sẽ không c.h.ế.t đâu.” 

 

Ta chắc như đinh đóng cột.

 

Dù sao thì sau này hắn chính là tể tướng, một người dưới vạn người.

 

A Hoan lại chẳng tin: 

 

“Muội làm sao biết được?”

 

“Ta…” 

 

Ta đảo mắt, rồi bịa bừa: 

 

“Ta sẽ cứu hắn, hắn đẹp trai như vậy, biết đâu cứu sống rồi còn có thể lấy ta làm phu quân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời này tất nhiên chỉ để dọa A Hoan.

 

Nàng lại tin thật, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: 

 

“Ngọc Nương, muội thật không biết xấu hổ!”

 

Mới thế đã ngượng rồi à. 

 

Nếu nàng biết trước kia ta còn dắt bọn nha hoàn đi dạo thanh lâu, chẳng phải sẽ đỏ đến tận mang tai sao.

 

“Được rồi, được rồi, mẫu thân tỷ gọi tỷ về ăn cơm kìa, mau về đi.” 

 

Ta vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài.

 

Nàng cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài một tiếng rồi chạy đi.

 

Lúc này ta mới rảnh tay kiểm tra thương tích của Tạ Lâm An.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ gia là đại tộc hiển hách, nuôi một cô nhi chẳng phải việc khó. 

 

Thế nhưng trên người Tạ Lâm An lại chỉ mặc một chiếc áo dài thô ráp rách rưới.

 

Không biết thương ở đâu, y phục dính m.á.u loang lổ.

 

Muốn xem rõ thì chỉ có cách cởi áo ra.

 

Ngay khi ta vừa cởi được áo ngoài, tay còn đang cầm vạt áo hắn, thì hắn mở mắt.

 

Hắn bật dậy, trở tay ép ta xuống giường.

 

Ta theo bản năng túm chặt vạt áo hắn, kết quả kéo bung cả áo hắn ra.

 

Trái ngược hẳn với tưởng tượng, không phải thân thể trắng như ngọc, mà trên lồng n.g.ự.c hắn chi chít những vết sẹo dài ngắn ngang dọc, nhìn thôi cũng thấy đau.

 

Hắn dường như chẳng để tâm, ngón tay lạnh như băng siết chặt lấy cổ ta, giọng cũng lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông:

 

“Ngươi là ai?”

 

Đôi mắt hẹp dài kia toàn là băng lạnh.

 

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, hắn đứng ngược sáng, tựa như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

 

Thật sự rất đáng sợ.

 

Khác hẳn với Tạ Lâm An hai mươi năm sau. 

 

Trong ký ức của ta, hắn thanh nhã như gió xuân, dù có đến mách phụ thân ta hay tiên sinh, ánh mắt hắn vẫn luôn dịu dàng.

 

Ta sợ đến mức cố gỡ tay hắn, nhưng hoàn toàn không động được.

 

“Tạ Lâm An! Mau buông ta ra!” 

 

Ta gào lên.

 

Màu mắt hắn càng thêm tối, lực trên tay cũng mạnh hơn:

 

“Quả nhiên ngươi biết ta.”

 

“Ta… ta… ta nghe người khác gọi như thế thôi!” 

 

Ta vội bịa một lý do, vẫn ra sức gỡ tay hắn.

 

Nếu còn bóp nữa, ta thật sự c.h.ế.t mất.

 

“Ai sai ngươi tới?” 

 

Hắn trầm giọng, căn bản không thèm nghe ta giải thích.

 

“Ta không hiểu ngươi nói gì.” 

 

Mặt ta đỏ bừng vì ngạt thở, vừa đập tay hắn vừa lắp bắp: