Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 4



“Ta thấy ngươi ngất ngoài đường nên mới đưa về nhà, mau buông ra, ta sắp bị ngươi bóp c.h.ế.t rồi!”

 

Có lẽ hắn tin, hoặc có lẽ thấy ta sắp tắt thở, cuối cùng hắn cũng buông tay.

 

Ta lập tức đẩy hắn ra, bò dậy, ôm lấy mép giường thở hổn hển mới bình tĩnh lại.

 

“Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa! Biết thế thì để ngươi c.h.ế.t ngoài đường cho xong.” 

 

Ta trừng mắt nhìn hắn.

 

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

Ta nhảy xuống giường, vốn muốn mắng cho hắn một trận, nhưng khi quay đầu lại thấy vết thương trên người hắn, lời nghẹn lại nơi cổ họng.

 

“Tại sao lại cứu ta?” 

 

Hắn ngồi thụp trên giường, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ nét mặt.

 

Bởi vì hắn là Tạ Lâm An.

 

Bởi vì ta không phải kẻ thấy c.h.ế.t mà không cứu.

 

Muôn vàn lý do dồn lên, nhưng đến khi mở miệng lại biến thành:

 

“Bởi vì ngươi đẹp trai.”

 

Hắn dường như muốn ngẩng đầu nhìn ta, nhưng thân thể vừa nhúc nhích liền ngã gục.

 

Lần này là hôn mê hẳn.

 

4

 

Tạ Lâm An hôn mê suốt hai ngày.

 

Trong hai ngày này, ta đem hết đồ trong nhà có thể bán được ra chợ, chỉ để mua thuốc cho hắn.

 

A Hoan cho rằng ta điên rồi. 

 

Nàng nào biết, chỉ cần ôm chặt được cái đùi của Tạ Lâm An, chút tiền này chẳng đáng gì.

 

“Ta không có tiền.” 

 

Tạ Lâm An ngồi tựa trên giường, uống xong chén thuốc cuối cùng thì lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.

 

Trên người hắn đúng là chẳng có đồng nào, ta đã lục qua.

 

Ta chẳng mấy để tâm, cười nói:

 

“Ra ngoài không mang tiền cũng thường thôi. Nhưng ngươi xem, trong nhà ta giờ chẳng còn gì để bán, ngày mai tiền mua thuốc cũng thành vấn đề. Hay là ngươi về nhà lấy chút đi?”

 

Tạ gia giàu như thế, chỉ cần khẩy tay một chút cũng đủ ta dùng cả năm.

 

Hắn đặt bát thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn ta:

 

“Ta không có nhà.”

 

Hắn lừa ai thế!

 

Bị cái bộ mặt vô sỉ này của hắn chọc giận, ta lùi hẳn hai bước, hít sâu mấy hơi mới kìm được cơn tức.

 

“Tạ công tử, ngươi đừng đùa nữa.” 

 

Ta gượng cười: 

 

“Nếu ngươi không lấy được tiền, đừng nói là thuốc của ngươi, ngay cả ta cũng phải cùng ngươi c.h.ế.t đói mất thôi.”

 

Trong nhà thật sự chẳng còn lấy một hạt gạo.

 

Ta vốn tính chỉ cần Tạ Lâm An tỉnh, liền có thể để Tạ gia đưa tiền đến, lúc đó ta tha hồ vơ một mớ.

 

Không ngờ hắn lại trơ tráo định quỵt nợ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nghe ta nói xong, chỉ lặng lẽ nhìn ta, vẻ mặt dửng dưng.

 

Xem ra hắn quyết tâm không chịu trả.

 

“Chắc là Tạ công tử bị thương nặng, không tiện về nhà, cũng không sao.” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta nói rồi xoay người định bước ra ngoài. 

 

“Ta sẽ thay ngươi đến Tạ gia đòi.”

 

Ta vừa đi được hai bước, lại quay đầu liếc hắn. 

 

Hắn vẫn thản nhiên như cũ.

 

Mãi đến khi ta ra đến sân, mới nghe hắn nhàn nhạt nói:

 

“Nếu muốn c.h.ế.t thì cứ đi.”

 

Dọa ai cơ chứ. 

 

Ta đâu phải đứa dễ bị dọa.

 

Phủ đệ của Tạ gia nằm ở hẻm Quy Vân, chiếm trọn một dãy phố.

 

Chỉ cần nhìn từ ngoài đã biết Tạ gia phú quý cỡ nào.

 

Đừng nói là lên tiếng đòi nợ cho thiếu gia nhà họ, ngay cả khi giả làm ăn mày đi ngang qua, chắc cũng vơ được khối tiền.

 

“Ngọc Nương, người muội nhặt về kia thật sự là thiếu gia Tạ gia sao?” 

 

A Hoan theo ta nấp sau góc tường, lo lắng kéo tay áo ta.

 

Ta gật đầu.

 

“Nhưng ngươi xem bọn hạ nhân ra vào kia đều áo gấm lụa là…”

 

Còn Tạ Lâm An thì một thân rách rưới. 

 

Nếu không nhờ gương mặt kia, nhìn hắn còn chẳng bằng một gã nô tài hèn mọn.

 

Điều này ta tất nhiên cũng nhận ra.

 

Nhưng hắn đích thực là dòng chính Tạ gia.

 

“Ngươi muốn c.h.ế.t thì cứ đi.”

 

Câu nói của Tạ Lâm An lại vang trong đầu, nhàn nhạt, chẳng có chút ý tứ dọa người nào.

 

“Ngọc Nương.”

 

A Hoan thấy ta im lặng quá lâu, lại hỏi: 

 

“Chúng ta còn đi không?”

 

Ta nhìn nàng một cái.

 

“Không đi, ta sẽ nghĩ cách khác.” 

 

Ta kéo nàng quay về.

 

Bây giờ ta và A Hoan đều chỉ là dân thường. 

 

Nếu Tạ gia thực sự có chuyện mờ ám, chúng ta xông vào, e rằng đúng là tự tìm đường c.h.ế.t.

 

Không thể vì chút tiền mà liều mạng.

 

Nhưng tiền cũng rất quan trọng.

 

“Hay là ta lén lấy ít gạo trong nhà đem cho muội?” 

 

A Hoan nghĩ mãi mới đưa ra ý này.