Nhưng mãi vẫn không thấy đau.
Ta hé mắt nhìn thử, chỉ thấy Mặc Vong Đình khóe môi khẽ nhếch cười, cứ thế ôm ta đi thẳng đến mép giường rồi đặt ta xuống.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, dường như đang tìm gì đó.
Ta không biết hắn giở trò gì, chỉ đành len lén quan sát động tĩnh.
Ta thừa nhận, ta sợ rồi.
Ta sợ chết.
Ta thầm khấn, mong hắn đừng giết ta.
Chưa kịp khấn xong, hắn bỗng đi đến chỗ ta.
Đúng lúc ta tưởng mình sẽ toi đời, bỗng cảm thấy dưới lòng bàn chân lạnh buốt.
“Chân bị rách cũng không hay biết, Nhược Nhi từ khi nào lại trở nên bất cẩn như vậy?”
Hắn cầm chân ta trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng dùng rượu sát trùng rồi bôi thuốc.
Mặc Vong Đình vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến ta hoảng hốt.
Đã quen với dáng vẻ phóng đãng bất kham của hắn, nay đột nhiên ôn nhu như vậy, nói thật là ta thấy… sợ.
Sự việc bất thường át có điều bất ổn. Trước kia ta bị thương mà hắn không cười nhạo đã xem như trời cao phù hộ, hôm nay lại còn dịu dàng săn sóc…
Đáng sợ.
Thật sự rất đáng sợ.
Tim đập liên hồi, ta lập tức rút chân lại, cười gượng nói:
“Vết thương nhỏ thôi, thuộc hạ tự lo được, không dám phiền thế tử bận tâm.”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi.
Tiểu nha hoàn Thúy Lục áp sát cửa hỏi:
“Kinh Nhược đại nhân, thế tử có ở chỗ người không? Vương gia đang tìm ngài ấy ở tiền sảnh.”
“Thế tử ở đây a!!”
Ta hét lớn, sợ Thúy Lục không nghe thấy.
Mặc Vong Đình liếc ta một cái, lúc ấy mới đứng dậy theo nàng rời đi.
Ta áp sát cửa, xác nhận hắn đã đi xa, liền vội khoác lại bọc hành lý.
Giờ không trốn thì còn đợi khi nào!?
Lần này thuận lợi hơn lần trước, trèo tường không được thì ta chui qua lỗ chó.
Khi ta trốn ra khỏi vương phủ thì đúng vào giờ tý, đêm khuya vắng lặng.
Sợ Mặc Vong Đình lại bắt ta về, ta quyết định mang theo hành lý đi tìm Lâm Lăng nhờ cậy.
Lúc ta trèo tường vào phủ và gõ cửa phòng đại tướng quân Lâm, hắn đang cùng ái thiếp… thân mật tình tứ.
Nói thật thì ta có chút hối hận. Dẫu sao thì, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Ta thật là đáng chết, phá chuyện tốt của người ta.
Còn chưa kịp quay đầu rút lui, cửa phòng đã mở ra rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Ta chỉ còn biết gượng gạo kéo khóe môi, chào hắn một tiếng:
“Ha ha… Lâm tướng quân bình an.”
Hắn trông thấy ta cũng có phần kinh ngạc:
“Con bám đuôi của Mặc Vong Đình?!”
Chuyện “con bám đuôi” thì bản thân ta tuyệt chẳng thừa nhận.
Ta đích thực là thị vệ của Mặc Vong Đình, nhưng như vậy tuyệt không thể gọi là bám đuôi.
Nhưng lúc này ta chẳng còn lòng dạ nào mà tranh cãi, chỉ vội lấy một nửa châu báu trong bọc hành lý ra chia cho hắn.
Rồi khẩn cầu:
“Lâm tướng quân, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Chỗ này là ngài xứng đáng có được. Nếu có ai hỏi, xin ngài cứ nói chưa từng gặp qua ta.”
Chưa đợi hắn kịp phản ứng, ta đã lẻn vào hậu viện của hắn.
Thê thiếp của hắn không nhiều, còn trống hai viện, ta tùy tiện chọn một nơi rồi an thân.
Nằm trên giường, ta ngẫm nghĩ: muốn giữ được mạng thì nhất định phải tránh xa Mặc Vong Đình, muốn vậy ắt phải rời khỏi kinh thành.
Nhưng muốn ra khỏi thành chẳng dễ gì. Với tính tình của Mặc Vong Đình, e rằng sáng sớm hôm sau đã cho người lùng sục khắp nơi tìm ta.
Chạy đường chính không được, thì đi đường tắt vậy.
Vài ngày nữa là đến lễ Thất Tịch, thương nhân phương xa sẽ được ra vào thành.
Cho nên… chỉ cần trà trộn vào đoàn buôn, là ta có thể rời khỏi đây rồi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu.
Ngày hôm sau, người của vương phủ đã gõ cửa phủ tướng quân.
Ta thậm chí còn trông thấy hảo huynh đệ năm xưa – Phong Xuyên.
Thật đúng là “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”, cuối cùng vẫn là đứng ở hai chiến tuyến.
Ta len lén nằm rạp trên nóc nhà quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Phong Xuyên ôm trường kiếm, mặt đầy nghiêm nghị, cầm bức họa chân dung hỏi han từng nhà một.
Ta và Lâm Lăng chẳng thân thiết gì, chỉ là từng gặp mặt vài lần. Lúc này cũng chỉ còn biết thầm cầu nguyện hắn vì số châu báu kia mà ra tay giúp đỡ.
May mắn thay, bọn họ đi một vòng rồi rời khỏi.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ta tưởng rằng mọi chuyện đã yên ổn thì Phong Xuyên lại mang người quay trở lại.
Dọa đến mức ta không dám ở lại phủ tướng quân nữa, liền khoác bọc hành lý bỏ chạy.
Trong lúc hoảng loạn, ta lẻn vào nhà bếp của một kỹ viện.
Các cô nương nơi ấy vừa trông thấy ta liền muốn la lên.
Ta lập tức rút ra hai lượng bạc, nhét vào tay nàng, khẩn khoản nói:
“Tỷ tỷ tốt bụng, đừng sợ, ta không phải kẻ xấu.”
Còn chưa đợi nàng cầm lấy bạc, ta đã vung tay chém nhẹ vào cổ nàng khiến nàng ngất tại chỗ.
Kẻ như ta, điều quan trọng nhất chính là cẩn trọng.