Ta Là Thị Vệ Của Thế Tử

Chương 3



Ta hiểu rõ lòng người hiểm ác, tất nhiên biết rằng một khi nàng đã cầm bạc, chưa chắc nàng đã giữ im lặng.

Thế là dứt khoát trói nàng lại, khống chế tại chỗ.

Trước kia ta từng học qua thuật dịch dung, ban đầu chỉ là sở thích, không ngờ giờ lại dùng được.

Điều quan trọng là… ngay cả Mặc Vong Đình cũng chẳng biết chuyện này.

Vậy là ta căn theo khuôn mặt của cô nương kia, nặn ra một gương mặt mới cho mình.

Rồi ở lại kỹ viện ba ngày, lo việc nấu nướng trong bếp.

Hôm ấy khách nhân quá đông, tiền viện không đủ người phục vụ.

Lão bà liền gọi cả đám chúng ta chuyên làm việc bếp núc ra giúp tiếp khách.

Ta định thừa cơ hỗn loạn mà trốn đi, lại bị lão bà gọi lại:

“Tiểu Đào đi hầu hạ cô nương Viên Nhi. Hôm nay có quý nhân đến, tay chân nhanh nhẹn chút, đừng để xảy ra sơ suất.”

“Vâng ạ.”

Vì không muốn gây chú ý, ta đành vâng lời.

Vừa tới tiền viện đã có người nhét vào tay ta một bát thuốc.

Cô nương kia dung mạo xinh đẹp, nhưng lời nói sắc như dao, ngôn từ cay nghiệt vô cùng.

Nàng cầm chiếc quạt lá liễu, dịu dàng nói:

“Phải để cho Viên Nhi uống hết bát thuốc phá thai này, nếu còn sót một giọt, bổn cô nương sẽ hỏi tội ngươi.”

Chuyện thế này ở kỹ viện, ta đã thấy quá nhiều.

Rõ ràng là vì ghen ghét đố kỵ mà giở trò hãm hại, còn muốn tìm kẻ khác gánh vạ thay.

Xui xẻo thay, cái vạ ấy lại rơi xuống đầu ta.

Ta bĩu môi, cúi đầu, bưng bát thuốc lên lầu.

Trước khi bước vào phòng trong, ta ngoặt vào phòng trà.

Nhìn bát thuốc đen ngòm trong tay, ta lẩm bẩm:

“Con à, nương có lỗi với con.”

Cắn răng một cái, ta nốc cạn bát thuốc.

Không giống như tưởng tượng, cũng không có cảm giác đau đớn thấu ruột gan gì cả.

Ta giơ ngón cái lên tán thưởng:

“Kỹ viện Di Hương thật không hổ là nơi tấc đất tấc vàng, ngay cả thuốc thang ở đây cũng tinh diệu đến thế.”

Rửa sạch bát thuốc, ta đổ nước nóng vào, cho thêm ít đường đỏ, đại khái cũng coi như xong.

Ta gõ cửa bước vào, liền trông thấy một nữ tử ngồi trước gương trang điểm, dung nhan quyến rũ, son phấn tinh xảo vô cùng.

Ta điềm đạm nói:

“Viên Nhi cô nương, thuốc đây, xin hãy uống.”

Viên Nhi buông trâm trong tay, đứng dậy bước về phía ta.

Ngón tay trắng muốt lướt qua vành bát, nàng bỗng nhiên cười khẩy:

“Bát thuốc này, chẳng phải do tiện nhân Lê Mộng kia sai ngươi đưa tới?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tay ta khẽ run, không phải vì sợ hãi, mà là cảm thấy… mình quá oan uổng. Nếu thật sự để nàng uống thuốc phá thai này mà xảy ra chuyện, ta chẳng khác gì kẻ thế mạng.

Viên Nhi hừ lạnh một tiếng, chẳng hề do dự, cầm bát lên uống cạn một hơi.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.”

“Vâng!”

Trong lòng ta âm thầm nhẹ nhõm, vừa xoay người toan rời đi thì suýt chút nữa va phải người vừa đẩy cửa bước vào.

“Thứ lỗi!”

Lời còn chưa dứt, ta đã trông thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc kia, sắc mặt lập tức tái nhợt.

May sao trên mặt có lớp da giả, hắn không thể nhận ra.

Mặc Vong Đình cầm chiết phiến, vẻ mặt lêu lổng, cười cợt mở miệng:

“Đây là nha đầu nhà ai, sao lại vô ý vô tứ như vậy?

Hôm nay đụng trúng bổn thế tử còn đỡ, ngày mai mà va phải bậc đại nhân quyền quý khác, e là chẳng dễ bỏ qua như thế.”

Ánh mắt dò xét của hắn lại không rời khỏi ta lấy nửa phần.

Người đi cùng hắn, ta không biết là ai. Vì sợ bị nhận ra, ta không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ nghe một giọng nam ôn hòa lên tiếng:

“Thôi đừng làm khó một nha đầu nhỏ.”

Để tránh bị phát hiện, ta còn cố tình đổi giọng cao hơn thường ngày:

“Nô tỳ biết tội.”

Viên Nhi thấy bọn họ tới thì vô cùng vui mừng, vội vàng muốn đuổi ta ra ngoài.

“Vâng.”

Ta ôm bát thuốc vừa quay lưng đi được hai bước, đã nghe phía sau vang lên một giọng nói:

“Ngươi cứ ở lại đi, bổn thế tử uống rượu không quen không có người hầu hạ.”

Trán ta túa mồ hôi lạnh, hồi hộp nói:

“Nô tỳ vụng về, để nô tỳ đi gọi một vị tỷ tỷ lanh lẹ hơn đến hầu hạ chư vị đại nhân.”

Nào ngờ Mặc Vong Đình lại chẳng chịu buông tha:

“Nha đầu ngươi là thế nào? Cả bổn thế tử mà cũng không sai khiến được à?”

Tay vẫn bưng bát, ta chỉ hận đôi chân chết tiệt này không chịu bước nhanh hơn.

Chỉ cần thêm hai bước nữa là đã ra ngoài rồi!

Viên Nhi hơi không vui, bèn cất giọng mềm mỏng mà trách:

“Thế tử điện hạ đã mở miệng, ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau tới hầu hạ!”

“Vâng.”

Ta chẳng còn cách nào, đành cắn răng bước tới.

Mặc Vong Đình phe phẩy chiết phiến, khẽ đưa mũi ngửi, rồi hỏi:

“Viên Nhi cô nương dạo gần đây thân thể không khỏe sao? Trong phòng sao lại nồng mùi thuốc như vậy?”

Tim ta thoắt cái lỡ nhịp, may mà tay không làm đổ chén rượu.

Chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện: mong sao ôn thần này sớm rời khỏi nơi đây.