Nam tử đi cùng cũng mở miệng hỏi han:
“Viên Nhi có bệnh à?”
Viên Nhi vốn linh hoạt hoạt bát như chim yến, nay nghe hỏi liền ỉu xìu như quả bóng xì hơi, khóe mắt rưng rưng khiến người khác nhìn mà thương xót.
“Thái tử điện hạ đã hỏi, Viên Nhi sao dám giấu?
Là cô nương Lê Mộng ở viện bên cạnh, sớm đã cùng Viên Nhi bất hòa, trong lòng ôm hận…”
Vừa nói, nàng vừa quỳ xuống bên chân Thái tử, nghẹn ngào nức nở.
Không đúng… phải gọi là Hoàng đế mới đúng.
Nhìn dáng vẻ giả tạo của nàng, ta biết ngay là nàng đang chuẩn bị mách tội.
Quả nhiên, chỉ một chớp mắt sau, nàng đã lệ rơi như hoa lê trong mưa.
“Tiện nhân Lê Mộng hôm nay càng thêm ngang ngược, sai nha đầu này mang cho ta một bát thuốc phá thai. Thân thể Viên Nhi yếu ớt, không thể kháng cự, đành phải uống xuống. Điện hạ sẽ không trách Viên Nhi chứ?”
Nàng khóc đến mức khiến nam tử nào nhìn cũng phải đau lòng.
Hoàng đế lập tức đỡ nàng dậy, ôm vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Uất ức cho nàng rồi. Trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Ta đứng một bên, khổ không nói nên lời.
Mưu hại hoàng tự vốn là tội lớn. Nhìn cái vạc đen to đùng đang bay thẳng về phía mình, mà ta lại không có lấy một tấm chắn.
Thật là uất ức tới cực điểm.
Lúc còn chưa bị hỏi tội, ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.
“Xin chư vị đại nhân minh giám, dẫu cho cho nô tỳ mượn gan trời cũng tuyệt không dám hãm hại Viên Nhi cô nương! Thuốc kia đã sớm bị nô tỳ thay bằng nước đường đỏ, tuyệt đối không gây tổn hại gì tới cô nương và thai nhi trong bụng nàng!”
Vừa dứt lời, chiếc quạt trong tay Mặc Vong Đình cũng ngừng phe phẩy.
Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt khiến sống lưng ta nổi cả da gà.
Ngay khi ta cho rằng lần này e rằng khó tránh khỏi một trận da tróc thịt bong, hắn mở miệng:
“Nha đầu này cũng không quá ngu ngốc, lui xuống đi. Chỗ này không cần ngươi nữa.”
“Vâng.”
Lúc này ta mới dám thở phào, rón rén lui ra khỏi phòng.
Khi khép cửa, lờ mờ nghe thấy bọn họ nói chuyện gì đó về “hoàng tỷ ruột”, ta chẳng nghe rõ, mà cũng chẳng còn tâm trí để suy nghĩ thêm.
Với ta lúc này, giữ mạng là quan trọng nhất.
Nơi kỹ viện này cũng đã không còn an toàn nữa.
Ta cởi trói cho Tiểu Đào – cô nương ban đầu ta mạo danh – rồi lập tức chuồn mất.
Ta không ngờ Mặc Vong Đình lại xuống lầu, tới tìm ta tra hỏi tình hình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Tiểu Đào thật sự bị dọa đến hồn bay phách lạc, chỉ biết quỳ rạp xuống đất dập đầu van xin:
“Thế tử điện hạ bớt giận! Nô tỳ bị người ta trói mấy ngày nay, vừa mới được thả ra! Nô tỳ thực sự không biết gì cả!”
Khi Mặc Vong Đình tìm được lớp da giả ở chỗ nàng, hắn suýt chút nữa bật cười vì giận.
Hắn cầm thứ da mềm dẻo kia trong tay, vò nát thành một đống, liên tục hành hạ như phát tiết.
“Tốt… Tốt lắm. Dám chạy trốn ngay dưới mí mắt của bản thế tử!”
Hắn giận dữ quát lớn:
“Phong Xuyên! Lục soát cho bản thế tử! Dẫu có đào ba thước đất cũng phải lôi Kinh Nhược ra bằng được!”
“Dạ!”
Lúc này.
Ta – đã đổi sang gương mặt khác – đang nhàn nhã chọn bánh trong tiệm.
Đã trốn thì phải trốn cho ra trò, sao có thể để bụng đói được?
“Ông chủ, cho hai cân bánh đào, hai cân bánh hạt dẻ.”
“Rồi rồi! Cô nương cầm cho chắc nha!”
Vừa ăn vừa đi, ta thảnh thơi ngắm nhìn kinh thành. Trước đây chẳng bao giờ có thời gian thong dong thế này. Sắp rời khỏi nơi này rồi, chẳng phải nên ngắm một lượt cho thỏa?
Đi chưa được bao xa, ta đã thấy quan binh giăng đầy đường, nam nữ gì cũng bắt cả.
Ta vội nép người vào ngõ nhỏ, nín thở, một nửa miếng bánh đào cũng nghẹn nơi cổ.
“Ngươi qua bên kia! Còn các ngươi đi lối này! Thế tử gia nói rồi, dù đào đất ba thước cũng phải tìm cho ra!”
Tiếng quan binh càng lúc càng gần, ta cắn răng, chui luôn vào sân sau nhà người ta.
Sợ bị phát hiện rồi tố giác, ta núp trong cái giỏ tre đến tận trời tối mới dám ló đầu ra.
Trên đời này, e là không ai quý mạng như ta.
Chờ đêm xuống, ta lại lặng lẽ rời đi.
Thấy quân lính chia nhóm tuần tra không xa, đầu óc ta chợt lóe lên – “dưới đèn thì tối” mà!
Chờ đúng lúc một binh lính vừa xuống ca, ta nhắm thời cơ đánh cho hắn bất tỉnh, rồi lấy cái giỏ đậy lên người hắn.
Ta thay y phục của hắn, còn hơi áy náy, cúi mình thi lễ:
“Thứ lỗi nhé! Nếu không phải thế cuộc bức bách, ta cũng không đến mức phải dùng hạ sách này. Xin lỗi.”
Ta lấy tốc độ nhanh nhất từ bọc hành lý móc ra vật liệu, nặn ra một gương mặt mới.
Tuy không được chân thực lắm, nhưng trong đêm tối, ai mà nhìn kỹ cho nổi?
Vừa dán xong, đã có người gọi:
“Lâm Tam! Ngươi làm cái gì đó? Tới giờ tuần tra rồi, đừng có mà lười biếng!”