Ta chẳng kịp nghĩ nhiều, giấu vội bọc hành lý vào khe củi, rồi hấp tấp đuổi theo đội quân tuần tra.
Không thể không nói, làm lính thực đúng là vất vả.
Mới tuần tra hai canh giờ mà đã thấy ê ẩm cả lưng cả eo.
Nhưng vừa nghĩ đến ngày mai là lễ Thất Tịch, lòng ta lại vui vẻ hẳn lên.
Một đêm bình an trôi qua, sáng sớm hôm sau, ta cởi bộ giáp lính, lại thay một khuôn mặt khác, đeo bọc hành lý đi đến Tú Y Các mua một bộ y phục mới.
“Tiểu thư muốn đặt may hay lấy hàng có sẵn đây?”
Chủ tiệm rất nhiệt tình chào hỏi.
Ta đảo mắt một vòng khắp cửa tiệm, môi khẽ cong lên lộ vẻ đắc ý.
“Cho ta bộ này, hàng có sẵn là được.”
Ta cố ý lấy lớn hơn hai cỡ. Dù sao hiểu rõ Mặc Vong Đình không ai hơn ta, mà hắn cũng thế với ta.
Chỉ cần một sơ suất nhỏ, để hắn lần ra dấu vết, vậy chẳng phải quá không đáng?
Phố phường người qua lại tấp nập, ta cũng không sợ bị nhận ra.
Vừa ăn kẹo hồ lô, ta vừa đi ngang qua cổng thành. Ta cố tình để tâm quan sát — quả nhiên binh lính tăng cường không ít.
Chắc chắn là đang vây bắt ta đây mà.
Ta thở dài, tiếp tục dạo chợ.
Không ít hàng hóa từ nơi xa tới, có món ta còn chưa từng thấy, tò mò ngắm nghía.
“Ông chủ, cái trâm uyên ương này bán thế nào?”
Vừa quay đầu lại thì trông thấy đôi vợ chồng trẻ đang bế con, mặt mày âu yếm chọn đồ.
Người khổ mệnh như ta, vốn chẳng chịu nổi cảnh tình cảm mặn nồng như thế.
Ta bĩu môi, lủi qua sạp hàng bên cạnh.
Chợt một cây trâm bạch ngọc thu hút ánh nhìn của ta.
Viên ngọc trắng mịn, sáng trong, cầm lên tay lạnh buốt, cảm giác thật dễ chịu.
“Cô nương quả có con mắt tinh đời, đây là ngọc Hòa Điền thượng hạng từ Thổ Phiên đấy.”
“Vậy à?”
Ta cầm món đồ tinh xảo mà ngắm nghía không rời tay, đúng là yêu thích không nỡ buông.
Thấy ta thích, ông chủ giơ tay ra hiệu số hai:
“Chỉ hai mươi lượng thôi.”
Khóe môi ta từ “︶” lập tức hóa thành “⌒”.
“Không lấy.”
Ta buông cây trâm xuống, bước đi dứt khoát. Hai mươi lượng mà hắn cũng dám mở miệng đòi, ta còn thấy ngượng thay cho hắn nữa là.
Dạo cả buổi, chẳng mua được món nào cho ra hồn.
Chủ yếu vẫn là vì… xót tiền.
Trước kia toàn tiêu bạc của Mặc Vong Đình, tiêu bao nhiêu cũng chẳng thấy tiếc.
Nhưng tiền của mình thì lại khác.
Tiền hay mạng, ta vẫn phân biệt được rõ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Đi chưa được mấy bước, một mùi hương thơm nức xộc vào mũi khiến ta không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Trên sạp, những xiên thịt nướng mỡ chảy tí tách, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta động tâm.
“Ông chủ, thứ gì mà thơm vậy?”
“Đây là thịt dê nướng đấy, tiểu thư muốn mấy xiên?”
Ta giơ hai tay ra, hưng phấn nói:
“Mười xiên! Cho ta thử luôn mười xiên xem vị thế nào!”
“Rồi rồi!”
Ta đang đứng chờ thì nghe tiếng xe ngựa vang lên từ xa.
Ta vô thức liếc nhìn hoa văn trên xe…
Trời ơi!
Ta hoảng hồn, lập tức ngồi thụp xuống.
“Tiểu thư, xiên nướng của người đây, tổng cộng năm trăm văn.”
Ta vội vã ném cho hắn một lượng bạc, vừa đưa vừa khẩn cầu:
“Tiểu ca, nơi này có món gì che chắn được một lát không? Ta… bị trúng nắng, năm trăm văn còn lại khỏi cần thối.”
Sợ hắn nghi ngờ, ta còn giả vờ ngã xuống đất.
“Ta có cái rổ đựng thịt dê và một mảnh vải, tiểu thư thấy được không?”
“Cảm tạ!”
Ta mặc kệ vải bẩn hay không, lập tức trùm lên người, bắt đầu vừa trốn vừa gặm thịt.
“Bớ người ta! Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Có ai trông thấy người trong tranh này không?!”
Lính tráng tay cầm bức họa chân dung, chặn ai là hỏi người nấy.
Ta quay lưng lại với họ, âm thầm cầu nguyện đừng bị nhận ra.
Đột nhiên… một bàn tay đặt mạnh lên vai ta.
Có người mạnh tay xoay người ta lại.
“Những người trong tranh này, ngươi có từng thấy không?”
Trên bức họa rõ ràng là chân dung của ta, Tiểu Đào, cùng với tên lính tuần tra bị ta đánh ngất.
Miệng ta vẫn còn đang ngậm miếng thịt dê, bên mép còn dính dầu mỡ, lắc đầu liên tục.
“Chưa từng thấy.”
Tên lính thấy ta vẻ mặt ngây ngốc thì bĩu môi ghét bỏ, lau tay rồi tiếp tục hỏi người kế tiếp.
Ta vừa đứng dậy liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn, dáng người tuấn lãng đứng ngay tại cổng thành — chính là Mặc Vong Đình.
May mà hắn chưa quay đầu nhìn sang, ta lập tức lại ngồi thụp xuống.
Lúc này trong đầu ta chợt lóe lên một kế. Hắn hiểu rõ tính ta, tất nhiên cũng đoán được ta sẽ nhân dịp hôm nay trà trộn ra khỏi thành.
Đã vậy…
Chi bằng ta cứ yên ổn ẩn mình trước, chờ hắn nghĩ ta đã cao chạy xa bay, buông lỏng cảnh giác rồi mới ra khỏi thành. Khi ấy chẳng phải trời biết đất không hay ư?
He he.
Mặc Vong Đình ở cổng thành chờ suốt cả một ngày, đến rau củ trong giỏ, người lớn trẻ nhỏ, thậm chí cả gia súc hắn cũng lục tung lên, vậy mà vẫn chẳng tìm được người cần tìm.