“Cảm tạ tỷ, nhưng dạo gần đây thân thể muội quả thật không khoẻ. Đợi khi nào khá hơn, muội sẽ đích thân sang nhà tạ lễ.”
Tưởng nàng sẽ không vui, trong lòng ta còn thấy áy náy.
Ai ngờ nàng lại mỉm cười hỏi:
“Chẳng hay Kinh Nhược cô nương có phải đang nghén không? Lúc ta mang thai Tiểu Đào cũng giống hệt như thế.”
Nghén?
Sao có thể là… nghén?
Thuốc phá thai kia ta uống một giọt cũng không chừa lại, sao có thể… có thai?
Ta liếm môi, cảm thấy khô rát, lúng túng nhìn Xuân Lăng rồi dè dặt hỏi:
“Vậy… nếu thai hơn ba tháng, thì còn có thể trụy thai được không?”
Chẳng phải ta không muốn đứa bé này.
Chỉ là phụ thân đứa nhỏ kia lại muốn giết ta.
Lỡ như tương lai ta bỏ mạng, hài tử này không cha, lại chẳng còn mẹ, thử hỏi sẽ đáng thương đến nhường nào?
Những người láng giềng gần gũi quanh đây đều biết ta từ nhỏ mồ côi phụ mẫu, mười chín tuổi thì mất trượng phu.
Vậy nên khi nhìn ra ta có thai, Xuân Lăng cũng không lấy làm lạ.
Nàng lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi khẽ bảo:
“Ba tháng mấy rồi thì hình hài cũng rõ ràng rồi đấy. Giờ mà trụy thai thì hại thân lắm. Ta coi muội gầy nhom thế này, chi bằng sinh nó ra còn hơn.”
Ta hơi mất mát. Nhưng nghĩ lại, Mặc Vong Đình còn ở tận kinh thành, trời cao đất rộng, hắn sao biết được ta ở chốn này?
Vậy thì… sinh thì sinh thôi.
Ít nhất cũng có người bầu bạn.
Dù sao thân ta từ nhỏ luyện võ, đao thương kiếm kích không biết từng bị thương bao nhiêu lần – tuy rằng nói vậy chứ cũng không nhiều…
Nhưng dù sao cũng từng chịu đựng đau đớn, chẳng phải sinh đứa nhỏ thôi sao? Có gì mà sợ?
Đến khi thai được sáu bảy tháng, miễn là không ngửi phải mùi tanh của cá tôm, thì chẳng có triệu chứng gì lạ.
Ăn ngon, ngủ kỹ.
Ngay cả da dẻ cũng trắng trẻo hồng hào, mịn màng như ngọc.
Nhắc đến chuyện ấy, Xuân Lăng còn ghen tị mà khen ta có phúc khí.
Nàng nói:
“Chắc chắn hài tử trong bụng muội là tiểu phúc tinh, biết thương mẫu thân.”
Những ngày gần sinh, ta đã sớm mời sẵn bà đỡ và vú nuôi bên cạnh.
Bởi Xuân Lăng từng bảo ta, sinh con nếu nghiêm trọng là có thể mất mạng.
Mà ta, thật sự sợ chết.
Thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà mong chờ sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Giữa những ngày ngóng trông xen lẫn hồi hộp, cuối cùng hài tử của ta cũng chịu ra đời rồi.
Đêm hôm đó, trời đổ mưa.
Ta nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơn đau làm đầu óc ta mơ hồ, nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ cũng thấy chói tai.
“Tiểu thư, ráng sức một chút!”
Đau đớn khiến thân thể ta như rã rời, không cách nào dùng sức được.
Bà đỡ nắm lấy chân ta, vẻ mặt đầy gấp gáp:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
“Thấy đầu rồi! Ráng thêm chút nữa, hài tử sắp ra rồi!”
“Á…!”
Đầu ta trống rỗng, chẳng còn cảm nhận được gì.
Toàn thân tê dại.
Cho đến khi tiếng khóc đầu tiên của nàng cất lên, ta cũng bật khóc.
Thật đau.
Đau lắm.
Đau đến thấu xương!
Vú nuôi lo thu dọn giường chiếu, chăm sóc ta.
Bà đỡ tắm rửa sạch sẽ cho hài tử, rồi bế tới bên ta:
“Đứa nhỏ thật khôi ngô.”
Khôi ngô ư?
Ta chỉ thấy nàng đỏ hỏn, nhăn nheo như con chuột nhỏ.
Không còn sức nghĩ gì khác nữa, ta thiếp đi.
Ngày tháng nuôi hài tử trôi qua rất nhanh.
Mỗi ngày đều là xoay quanh nàng, hoặc xoay quanh nàng…
Ta đặt tên cho đứa nhỏ là Tri Tú.
Bởi vì nàng thật sự rất đáng yêu, lại rất biết điều.
Chỉ là… tiểu cô nương này sao cứ mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, chẳng biết học theo ai nữa.
Khi chưa biết đi đã biết ê a giành đồ chơi với hài tử khác rồi.
Khi Tri Tú được nửa tuổi, Xuân Lăng cũng sinh con.
Đến tiệc đầy tháng, nàng nhất quyết kéo ta đi uống rượu.
Ta khéo léo chối từ không được, đành phải đi.
Đêm ấy uống hơi nhiều.
Rồi mơ một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, Mặc Vong Đình vẫn là dáng vẻ quen thuộc thích bắt nạt ta, chỉ là không còn tà ý như xưa.
Hắn nói:
“Nhược Nhi, ta rất nhớ nàng.”
Ta đắm chìm trong thứ tình cảm cũ kỹ ấy, không cách nào dứt ra được.
Cho đến sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy y phục vẫn còn chỉnh tề, ta mới giật mình — ta vừa mơ một giấc… quá đỗi nhục nhã.
Người đó, hắn từng muốn giết ta mà.
Quỷ mới thích hắn!
Tri Tú lớn nhanh lắm, ta lại đến tiệm vải đo may thêm vài bộ y phục cho con bé, tiện thể cũng làm thêm mấy bộ cho bản thân.
“Chưởng quầy! Đo lại đi! Lần này nhất định là vòng eo một thước chín!”
“Ôi chao, tiểu thư sinh con xong lại càng xinh đẹp hơn trước nữa đó.”
Ta kiêu hãnh nhếch môi, vẻ mặt đầy tự đắc.
Tuy rằng hài tử của ta rất ngoan ngoãn, cũng rất đáng yêu, nhưng nếu cho ta lựa chọn lại lần nữa… ta vẫn sẽ bỏ đứa bé ngay từ khi mới cấn thai.
Dù sao thì cảnh mẹ góa con côi, sống không dễ dàng chút nào.