Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 428: Ta tiêu tán đây, còn sống nữa sẽ bị tức chết!



Chương 428: Ta tiêu tán đây, còn sống nữa sẽ bị tức chết!

Oành! Bang! Bốp!

Đã là lần thứ mười Trần Lệ bị chấn bay ra khỏi sơn động, nàng vô cùng khó tin nhìn vào bên trong, vô số cạm bẫy và lực lượng đón chờ nàng khiến toàn thân chật vật không chịu nổi.

- Ngự Lôi Thuấn Di!

Xoẹt Xoẹt! Thân pháp điên cuồng vận chuyện, Trần Lệ hóa thành một đạo lôi điện đỏ rực lao đi, thoắt ẩn thoắt hiện băng qua vô số cạm bẫy.

Bất quá lại một cái búa to khổng lồ trấn áp tới, nàng vô lực phản kháng bị gõ một cái bay thẳng ra ngoài sơn động.

- Cay thế nhờ! Aghhh!

Trần Lệ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt từ bình tĩnh đã trở nên phún hỏa. Theo sau đó là một cỗ lực lượng như mãnh hổ thức tỉnh lấy thân nàng làm bệ phóng mạnh mẽ phát động.

Tâm tình của Trần Lệ đã trở nên cuồng nộ, là điều kiện để Bạo Huyết phát động một nửa. Trạng thái Bán Bạo Huyết triển khai, mái tóc của nàng trở thành màu máu, huyết quang lóe lên trong đôi mắt sắc bén.

Sức mạnh tăng tiến gấp ba lần, Trần Lệ một tay cầm Bôn Lôi Kiếm, tay còn lại siết chặt một thanh huyết đao ngưng tụ từ lực lượng Bạo Huyết.

- Đao Kiếm vô tình, tổ tiên ngươi đừng trách Tiểu Lệ bất kính!

Trần Lệ lần nữa lao tới, Đao Kiếm trong tay điên cuồng oanh kích, những cạm bẫy khiến nàng bay ra vài chục lần đã trở nên rất dễ đoán, vô số cơ quan bị đao ảnh và lôi điện nghiền nát.

- Ta chém, ta chặt!

Bùm Bùm Bùm!

Trần Lệ trong cơn phẫn nộ điên cuồng oanh kích, không ngờ vậy mà trực tiếp tiến sâu vào bên trong sơn động, thành công đi qua một đám cơ quan.

Chống tay vào gối thở dốc một hồi, Trần Lệ mỉm cười phất tay tiến vào, trước mắt nàng là một cánh cửa đá cũ kỹ. Không nói hai lời, Trần Lệ thẳng thừng dùng chân đạp nát cánh cửa, hùng hùng hổ hổ xông vào.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Trần Lệ cấp tốc co rụt lại, miệng há to không cách nào ngậm lại, toàn thân run rẩy vì kích động. Trạng thái Bán Bạo Huyết cũng vô thức tiêu biến.

Bởi vì trước mặt nàng vậy mà lại là một hình bóng mờ ảo đang ngồi xếp bằng trên một cái giường ngọc. Thân ảnh này gần như là trong suốt, có thể thấy hắn đã yếu đến cực điểm, chỉ cách ngày tiêu tán không xa.

- Tàn hồn… Người là Lão Tổ Tông!

Trần Lệ rất nhanh nhận ra thân ảnh này, bởi vì dung mạo của Tổ Tông nàng được khắc họa trên một tấm thạch bích được cất giấu sâu trong bảo khố của Trần Gia, so với kẻ đang ngồi ở trên giường ngọc giống nhau như đúc.

Cảm giác khí tức cuồng bạo huyết tinh trên người Trần Lệ, thân ảnh này cũng khẽ nhướng mày lên, lại thấy cửa động phủ vậy mà bị đạp nát thành mảnh nhỏ, khóe miệng của hắn co giật không thôi.

- Tiểu nha đầu, ngươi là hậu nhân của bổn tọa sao?

Trần Lệ đang mải mê đánh giá lão giả, nghe hắn hỏi liền lấy lại tinh thần, nàng lễ phép kính cẩn cúi cầu nói:

- Hậu nhân đời thứ 56 Trần Gia, Trần Lệ bái kiến Lão Tổ Tông!

Thân ảnh nhẹ nhàng gật đầu, hắn đảo mắt đánh giá Trần Lệ một vòng, lẩm bẩm:

- Không tệ a, mới 24 tuổi mà….Đù má thật luôn! Hư Hồn Cảnh Lục Trọng!

Còn đang dùng vẻ mặt thưởng thức đánh giá hậu bối, tàn hồn kia chợt rung động mãnh liệt đứng lên, suýt nữa thì ngã bổ nhào khỏi giường ngọc.

Vội vàng ổn định lại tâm tình trong ánh mắt quái dị của Trần Lệ, thân ảnh trừng mắt nhìn Trần Lệ hỏi:

- Thời đại này yêu nghiệt hoành hành vậy sao? Mới 24 tuổi mà đã có loại thực lực này? Ngươi thực sự là con cháu Trần Gia sao?

Trần Lệ đắc ý gật đầu, nàng nói:

- Không hẳn nha, chỉ có phu quân và đám người chúng ta là nghịch thiên thế thôi, ở tầm tuổi này những kẻ khác có khi còn chưa bước vào Luyện Hồn Cảnh Giới.

Lão giả gật gù, xem như hắn còn chưa bị đả kích. Ánh mắt lóe lên nhìn Trần Lệ hỏi:

- Tiểu nha đầu, trước khi nói chuyện, ta muốn biết vì sao ngươi lại đạp nát cái ổ của lão già ta.

Rõ ràng hắn vẫn không vui chuyện cửa đá của mình bị đạp cho nát vụn.

Trần Lệ đảo mắt một vòng, xấu hổ đưa tay vân vê lọn tóc, nhẹ nhàng nói.

- Cũng tại người cả, làm ra một đống cơ quan, trận pháp, công kích cạm bẫy ở ngoài kia, ta bị đánh đến thê thảm, chật vật lắm mới xông vào đây được.

- Lúc vượt qua không tránh khỏi tâm tình có chút nóng nảy, vô tình đạp nát cái cửa của người, thật xin lỗi. Ta sẽ đi dựng lại cái mới cho ngài.

Tàn hồn trợn trắng mắt, nhìn thấy Trần Lệ thật sự muốn đi dựng lại cánh cửa, hắn thở dài một hơi nói:

- Thôi thôi, đằng nào lão phu cũng đã sắp tiêu tán, lại gặp được hậu nhân, đã không cần tiếp tục tồn tại nữa, cái động phủ này cũng không cần tái thiết làm gì.

Cô nàng lúc này mới vui vẻ tiến tới trước mặt tàn hồn, lầu bầu:

- Cũng tại người, rõ ràng điêu khắc gia huy của Trần Gia ngoài kia là muốn chúng hậu bối tiến vào, vậy mà để lại bẫy rập nhiều như vậy làm gì?

Tàn hồn tức đến nổ phổi, bất quá hắn cũng chẳng còn phổi để nổ, chỉ có thể cười khổ nói:

- Ngươi đúng là con cháu của ta, tính cách nóng nảy bộp chộp a, đám cơ quan kia là để chống ngoại địch đột nhập, ngươi chỉ cần nhỏ máu của mình vào gia huy ngoài cửa động là có thể ung dung tiến vào mà.

Nghe thấy thế, Trần Lệ sắc mặt tối sầm, báo hại nàng mất mấy ngày xông loạn, không ngờ lại có cách tiến vào dễ dàng như thế.

- Cũng may bổn tọa đã tính trước sẽ có những hài tử nóng nảy như ngươi nên có bố trí thêm chút thủ đoạn, chính là sẽ không công kích người đang thi triển Bạo Huyết, nếu không thì với tu vi Hư Hồn Cảnh như ngươi còn chưa đủ tư cách vào đây mà đạp cửa đâu.

Trần Lệ ngồi một bên gật đầu như gà mổ thóc, nàng lúc này cũng nhớ lại tình cảnh ban nãy, khi nàng dùng Bạo Huyết đã ung dung càn quét đống cơ quan, vốn nghĩ chúng không quá khó chịu, không ngờ là do Bạo Huyết đã bảo kê nàng.

- Hì Hì! Vẫn là Tổ Tông chu đáo nha.

- Được rồi, bổn tọa cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, vốn nghĩ sẽ ảm đạm ngã xuống mà không tìm được hậu nhân truyền thừa, hiện tại xem ra có thể an tâm tiêu tán rồi.

Trần Lệ vội vàng hỏi:

- Không có cách nào sao Lão Tổ Tông, phu quân của ta rất thần kỳ, biết đâu hắn sẽ giúp được người.

Tàn Hồn chỉ khẽ cười một tiếng, thanh âm vang vọng nhẹ nhàng trong sơn động.

- Thân thể và linh hồn ta đã sớm không còn, hiện tại chỉ là một đạo tàn hồn chấp niệm, định sẵn sẽ tiêu tán mà thôi, dù cho có thần thông quảng đại đến đâu, cũng chỉ có thể cứu chữa khi còn lại linh hồn, mà ta đã đạt được như nguyện, cũng không cần phải tốn công làm gì.

Trần Lệ vô cùng không muốn nhưng cũng biết điều lão tổ của nàng nói là thật, nàng liền nói.

- Người cứ yên tâm! Trần Gia hiện đang rất tốt, truyền thừa của người ta sẽ truyền bá rộng rãi khắp tộc từ trên xuống dưới!

- Có những lời này của tiểu nha đầu ngươi, ta tiêu tán không còn nuối tiếc!

Tàn hồn của lão tổ Trần Gia rung lên, hắn hiền từ nhìn Trần Lệ, mở miệng uy nghiêm nói:

- Bổn Thần tên là Trần Phá Lôi, tổ tiên Trần Gia!

- Sau khi đột phá Thần Hồn Cảnh, ta phát hiện ra một vị thần khác…

Trần Lệ nghe đến đây không nhịn được ngắt lời.

- Khoan đã lão tổ! Người không phải sẽ nói về trận chiến với con rắn thần sau đó bị nó cắn một cái rồi nguyền rủa cả gia tộc có được Bạo Huyết đấy chứ?

Tàn hồn mất hẳn vẻ uy nghiêm, triệt để té xuống giường ngọc

- Sao ngươi biết?

Trần Lệ bất đắc dĩ lấy ra một quyển trục, trong đó là toàn bộ thông tin về Bán Bạo Huyết, Bạo Huyết và Thần Huyết Tổ Chú. Phía sau thậm chí còn có tác dụng và cách luyện chế của Bạo Huyết Ma Hồn Đan và Bạo Huyết Thần Hồn Đan.

Nhìn chăm chú vào quyển trục, khóe môi Trần Phá Lôi co giật đến cực điểm.

- Con bà nó! Bổn tọa đâu có viết ra cái này? Tiểu Na toàn năng Thần rốt cuộc là kẻ nào? Vậy mà đem bí mật của Trần Gia ta viết ra rõ ràng như vậy!

- Hơn nữa, Hai loại đan dược kia là khi ta trong hiểm địa, cơ duyên xảo hợp mà vô tình nghiên cứu ra, cũng không hề công bố ra ngoài, vì sao lại có chi tiết đan phương trong đây chứ?

Trần Lệ nhìn lão tổ nhà mình điên cuồng chửi mà thở dài không thôi, cũng vô cùng tò mò không biết sư phụ Tiểu Na của Lôi Phong rốt cuộc là tồn tại kinh thế hãi tục thế nào mà có thể moi móc bí mật của nhà mình đến thế.

- Tức cha chả là tức, lão tử nuốt không trôi cục tức này a! Lão tử muốn tiêu tán!

- Lão tổ bình tĩnh a!

Trần Lệ vội vàng lao tới, muốn trấn an hắn, bất quá tàn hồn đã tiêu tán, chỉ để lại một câu nói văng vảng:

- Huyết Ngọc Sàng là một kiện Thần Khí không tệ, bên trong không gian của nó có chứa toàn bộ truyền thừa của ta, ngươi nhận chủ nó là sẽ đạt được. Ta tiêu tán đây, còn sống nữa sẽ bị tức chết!

Âm thanh nhỏ dần, sau đó hoàn toàn biến mất, để lại một khoảng không tĩnh mịch.



Hết chương 428…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan