Trác Oanh lặng lẽ giơ ngón tay cái với Biệt Vũ, nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến Biệt Vũ và Kính Trung Quân trở mặt, nàng đều suýt chút nữa tin Biệt Vũ bây giờ vẫn là khách quý của Kính Trung Quân.
Không tốn một xu, khủng bố thành công tiếp quản khách sạn quỷ tộc, thắng lợi!
“Biệt sư tỷ, ta phải làm thế nào mới có thể giống như ngươi đây?” Trác Oanh kính nể hỏi, nếu không phải đấu lạp che khuất dung mạo của nàng, Biệt Vũ giờ phút này khẳng định có thể từ trong mắt Trác Oanh thấy được ánh sao sùng bái.
Bây giờ Biệt Vũ đã vượt qua tất cả đại năng trong tu tiên giới trở thành thần tượng của Trác Oanh.
Biệt Vũ ăn một miếng mì bò, ngay sau đó ghét bỏ đẩy bát mì ra, bát mì này mang theo mùi tanh nồng nặc, vô cùng khó ăn, nghĩ đến có vẻ đây là khẩu vị ngày thường của quỷ tộc.
Nàng ngẩng đầu, suy tư một lát, đang muốn dùng mấy chữ ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ’ qua loa cho xong chuyện với Trác Oanh.
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Trác Oanh hỏi đại khái là về vấn đề mì bò kia.
Thế là Biệt Vũ dùng một loại ngữ khí ý vị sâu xa nói: “Đầu tiên, ngươi phải có một người cha có quyền có thế. Thứ hai, vào năm tám tuổi ngươi g.i.ế.c người. Sau cùng, cha của ngươi liền nói với ngươi, ngươi muốn g.i.ế.c ai thì g.i.ế.c người đó.”
Cuối cùng, Biệt Vũ lại dừng một chút nói: “Nếu như ngươi muốn giống ta tự nhiên ứng đối loại chuyện này, còn phải ghi nhớ tám chữ.”
“Không có tố chất, gặp mạnh tắc cường.” Biệt Vũ cao thâm khó dò nói.
Trác Oanh nghe những lời này cảm thấy bản thân mình được lợi ích rất nhiều, nàng ngược lại không cho rằng gia chủ Biệt gia sẽ nói với Biệt Vũ lời ‘muốn g.i.ế.c ai thì g.i.ế.c người đó’, nàng cho rằng đây là Biệt Vũ khảo nghiệm ngộ tính của nàng.
Khảo nghiệm bản thân mình có thể từ trong đoạn lời này rút ra ý tứ Biệt Vũ muốn biểu đạt hay không, là mấu chốt có thể trở nên giống Biệt Vũ hay không.
Trác Oanh trầm giọng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ lĩnh ngộ.”
Biệt Vũ ở trong lòng căm phẫn bất bình nói: “Nàng ta hiểu cái gì chứ? Sao mà nàng có thể hiểu được! Đây là meme của người hiện đại, nàng ta không thể hiểu được đâu!”
“Huống chi nàng ta thiếu đi thứ trọng yếu nhất, đó chính là khí phách của chiếc máy tạo tin nhảm chó má!”
Hệ thống: “Ừ ừ ừ, ngươi nói cái gì cũng đúng hết.”
“Ngươi đang khịa ta à?”
Một người một hệ thống ở trong lòng ầm ĩ một hồi.
Trác Oanh đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phương hướng bên ngoài khách sạn, nàng nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề, không chỉ một người, e rằng là quân đội quỷ tộc.
“Biệt sư tỷ?” Trác Oanh nhỏ giọng gọi, nàng nắm chặt kiếm đeo bên hông, chuẩn bị ứng đối trận chiến kế tiếp.
Ánh mắt Biệt Vũ trầm xuống, rốt cuộc cũng tới rồi.
Nàng an ủi Trác Oanh làm một thủ thế, ra hiệu nàng ta giữ yên lặng đừng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay sau đó Biệt Vũ không nhanh không chậm đứng lên, đi về phía tấm bảng dán đầy các loại thông báo ở trong khách sạn.
Quân đội quỷ tộc một cước đá văng cửa lớn khách sạn, binh lính quỷ tộc huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng bao vây khách sạn này, ngay sau đó, nam tính quỷ tộc có tướng mạo tuấn mỹ cưỡi quỷ mã đi vào.
Hoài Thanh ngồi trên quỷ mã, khi hắn chú ý tới Biệt Vũ đứng trước tấm bảng, trên mặt hắn lộ ra một biểu tình hưng phấn không khống chế được ác ý và dục vọng bạo lực.
Từ sau ngày trước Biệt Vũ đuổi hắn ra khỏi đấu thú tràng Bách Quỷ, hắn không tìm được cơ hội lấy lòng Kính Trung Quân, Hoài Thanh trở về Hoài Quỷ Vương phủ bị lão tử hắn đánh cho một trận tơi bời, bây giờ m.ô.n.g vẫn còn đau.
Ngay tại vừa rồi, các phủ Quỷ Vương đều nhận được tin tức truyền tới từ Kính Trung Quân.
Nội dung tin tức truyền đạt vô cùng đơn giản.
Tức là, Biệt Vũ không còn nhận được sự che chở của Kính Trung Quân, nàng không còn là khách quý của Kính Trung Quân nữa.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bọn chúng không cần phải nể mặt Kính Trung Quân mà nhường nhịn Biệt Vũ khắp nơi, điều này có nghĩa là Biệt Vũ sẽ lần nữa quy về định nghĩa của nhân tộc trong mắt quỷ tộc.
Thức ăn.
Nghe được tin tức này Hoài Thanh lập tức không để ý tới đau đớn ở mông, vui sướng từ trên giường nhảy dựng lên, hắn lần nữa hướng lão Hoài Quỷ Vương xin đi bắt Biệt Vũ.
Lão Hoài Quỷ Vương nghĩ đến Biệt Vũ là ‘tân nương’ Hoài Thanh bỏ mặt mũi ra ở Dạ Mại Hội mua về, thêm vào đó Biệt Vũ trước đó ở trước mặt các Quỷ Vương hung hăng làm tổn thương mặt mũi Hoài Quỷ Vương phủ, Hoài Thanh bị Biệt Vũ dùng giày khều cằm trước mặt các Quỷ Vương.
Đây là sự sỉ nhục lớn cỡ nào.
Lão Hoài Quỷ Vương biết rõ Hoài Thanh nhất định nuốt không trôi cơn giận này, lại nghĩ chỉ là bắt một nhân tộc, có thể xảy ra chuyện gì chứ, liền mặc kệ Hoài Thanh mang theo bộ hạ đuổi theo ra ngoài.
“Nhìn xem ngươi kìa, tân nương của ta. Chẳng lẽ ngươi còn không biết bản thân mình rơi vào hoàn cảnh gì sao?” Hoài Thanh ở trên cao nhìn xuống, âm dương quái khí nói.
Một tay Biệt Vũ đặt lên thông báo trên tấm bảng kia, nàng ngước mắt nhìn về phía Hoài Thanh, cười rộ lên: “Hai ngày không đánh ngươi, ngươi lại cảm thấy bản thân mình rất được có phải không?”
Nghe lời Biệt Vũ nói, Hoài Thanh theo bản năng sờ soạng xương sườn trước đó bị Biệt Vũ đạp trúng, hắn lập tức cảm thấy lồng n.g.ự.c có vài phần đau âm ỉ.
Ngay sau đó, hắn đầy mặt giận dữ.
“Ngươi còn cho rằng ngươi là khách quý của Kính Trung Quân sao? Bây giờ ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định phải đem ngươi lột da rút gân, ngược lại muốn xem lần này còn có Kính Trung Quân đến giúp ngươi một tay hay không.” Hoài Thanh hung tợn nói.
Hắn vung mạnh chiếc roi da đầy gai ngược trong tay, quất thẳng xuống chỗ Biệt Vũ đang nằm soài trên mặt đất.
Với lực đạo của cú quất này, da tróc thịt bong chỉ là nhẹ, e rằng xương cốt của Biệt Vũ cũng phải gãy dăm ba khúc.
“Giờ ta sẽ đánh đến khi nào ngươi quỳ rạp xuống đất cầu xin ta tha mạng mới thôi.” Hoài Thanh nói, giọng điệu tràn ngập ác ý và khoái cảm trả thù.
Biệt Vũ nhanh tay xé toạc một tờ giấy trên tấm bảng gỗ xuống, rồi thoăn thoắt né người tránh khỏi chiếc roi của Hoài Thanh. Nàng lùi nhanh hai bước kéo giãn khoảng cách, nhưng vẫn đủ gần để không bị đám quỷ tộc phía sau dùng đao kiếm đ.â.m xuyên ngực.
Trác Oanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, gần như không thể kiềm chế thôi thúc muốn xông lên giúp đỡ, nhưng trước đó Biệt Vũ đã dặn nàng đừng manh động. Trác Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng sẽ phá hỏng kế hoạch của Biệt Vũ.