Tên tướng sĩ quỷ tộc cưỡi trên một con quỷ mã khác thấy động tác tàn nhẫn của Hoài Thanh, không khỏi nhíu mày, hắn ta lên tiếng khuyên nhủ: “Hoài Thanh Quỷ Vương gia, chỉ cần bắt giữ nàng ta là được rồi, xin đừng –“
“Cút ngay.” Hoài Thanh vung roi quất ngang. “Trước khi ta chơi chán, không ai được phép ra tay.”
Biệt Vũ thản nhiên phủi phủi vạt áo bị bẩn khi vừa né tránh, nàng cất tiếng, giọng nói mang theo vài phần ý cười.
“Rơi vào tay ngươi ư? Ta thì không nghĩ vậy.”
Biệt Vũ giơ cao tờ đơn vừa xé được từ bảng thông báo.
Gần như cùng lúc đó, tên tướng sĩ kia trợn tròn mắt.
“Nàng ta, nàng ta đã xé tờ đơn báo danh Bách Quỷ Dạ Hành!” Tên tướng sĩ lớn tiếng nói, đám binh sĩ quỷ tộc xung quanh đều không thể tin nổi nhìn về phía Biệt Vũ.
Hoài Thanh lập tức hiểu ra chuyện này có nghĩa là gì, hắn ta vung roi định đánh rớt tờ đơn báo danh trong tay Biệt Vũ, lực đạo này nếu rơi xuống người Biệt Vũ, chắc chắn có thể đánh gãy cả cổ tay nàng.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
“Ta, Biệt Cơ Nguyệt, lấy danh nghĩa chiến sĩ nhân tộc ứng chiến Bách Quỷ Dạ Hành đêm mai.” Biệt Vũ cao giọng tuyên bố.
Ngay khi tiếng nàng vừa dứt, tờ đơn báo danh hóa thành một đạo kim quang nhập vào thân thể Biệt Vũ, ngay sau đó trên cổ tay nàng xuất hiện một ấn ký màu đỏ tươi.
Chiếc roi da Hoài Thanh quất xuống bị tên tướng sĩ bên cạnh dùng trường thương chặn lại.
Biệt Vũ xoay nhẹ cổ tay, hình xăm đồ đằng màu đỏ dữ tợn trên mu bàn tay là biểu tượng mà mỗi dũng sĩ tham gia Bách Quỷ Dạ Hành mới có được.
Tại Ứng Tân Thành, mỗi dũng sĩ tham gia Bách Quỷ Dạ Hành đều nhận được sự tôn trọng, khi ngươi có được đồ đằng màu đỏ này, tại Ứng Tân Thành sẽ không ai được phép làm hại, tấn công ngươi, đây chính là quy tắc mà Ứng Tân Thành đặt ra để thể hiện sự tôn trọng đối với các dũng sĩ.
Quy tắc này đã tồn tại từ khi Ứng Tân Thành được thành lập. Một tên Hoài Thanh Quỷ Vương nhỏ bé, sao có thể lay chuyển được quy tắc mà tổ tiên đã định ra?
Biệt Vũ ngẩng đầu, cong môi cười: “Ta biết ngươi đang sốt ruột, nhưng ngươi cứ từ từ đã.”
Hoài Thanh trợn trừng mắt, vẻ mặt trông thật lố bịch, nhưng thứ cảm xúc lộ rõ hơn cả lại là sự căm ghét đối với Biệt Vũ. Biệt Vũ sao có thể dùng cách này để tránh được sự báo thù của hắn ta chứ?
Hoài Thanh nhìn vẻ mặt đắc ý có phần lộ liễu của Biệt Vũ, chỉ cảm thấy thần kinh thái dương giật thình thịch.
Hắn ta cười khẩy một tiếng: “Hôm nay ta nhất quyết phải bắt lấy ngươi, thì ngươi làm gì được ta?”
Vẻ mặt tên tướng sĩ bên cạnh càng thêm khó coi, hắn ta vội can ngăn: “Hoài Thanh Quỷ Vương gia tuyệt đối không thể.”
Hoài Thanh khó chịu liếc nhìn tên tướng sĩ bên cạnh, vừa rồi bị tên tướng sĩ này cản trở cú roi quất xuống Biệt Vũ đã khiến hắn ta bất mãn, giờ tên tướng sĩ này còn dám lên tiếng khuyên can hắn ta.
Hắn ta âm trầm nói: “Ngươi muốn ngăn cản ta? Đừng tưởng rằng Chúc Trầm đề bạt ngươi lên thì ngươi có thể ngồi yên vị trí này, chỉ cần ta muốn, ta có thể lập tức khiến ngươi cút khỏi cái chức vị hiện tại.”
“Ngươi dám nói thêm một chữ nữa, ta sẽ khiến đầu ngươi rơi xuống đất.” Hoài Thanh lạnh lùng uy hiếp.
Tên tướng sĩ bất đắc dĩ nuốt xuống lời khuyên nhủ định nói ra, hắn ta im lặng nhìn hành động của Hoài Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lòng không khỏi tức giận mắng thầm tên tiểu Hoài Quỷ Vương này đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa.
Thấy không còn ai ngăn cản mình nữa, Hoài Thanh lại vung roi quất về phía Biệt Vũ. Hắn ta không chỉ hận thấu xương Biệt Vũ, hắn ta càng ghét cay ghét đắng kẻ nào ngăn cản hắn ta báo thù Biệt Vũ.
Chỉ là một dũng sĩ Bách Quỷ Dạ Hành, Biệt Vũ cũng chỉ là một con người, chẳng lẽ hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t con người này, còn có ai vì cái danh dũng sĩ Bách Quỷ Dạ Hành mà trừng trị hắn ta chắc? Nực cười, cha hắn ta là lão Hoài Quỷ Vương kia đấy.
Ánh mắt Biệt Vũ chợt sắc bén, nàng âm thầm vận công chuẩn bị đón lấy cú roi này, nhưng khi chiếc roi sắp sửa chạm vào người Biệt Vũ, lại bị một lớp màng năng lượng màu đỏ bán trong suốt ngăn cản.
Nhận ra điều gì đó, Biệt Vũ bật cười thành tiếng.
Nàng quả thật đoán được Hoài Thanh có lẽ sẽ bất chấp đồ đằng dũng sĩ của Ứng Tân Thành để tấn công nàng, nhưng Hoài Thanh chắc chắn sẽ không đánh c.h.ế.t nàng, hắn ta cần nàng sống để tham gia Bách Quỷ Dạ Hành, đó là quy tắc của Ứng Tân Thành.
Nhưng Biệt Vũ không ngờ rằng đồ đằng màu đỏ này lại có thể tạo ra một lớp bảo hộ để ngăn chặn người khác tấn công dũng sĩ Bách Quỷ Dạ Hành.
Nghe tiếng cười khẽ của Biệt Vũ và nhìn lớp bảo hộ mỏng manh nhưng kiên cố kia, sắc mặt Hoài Thanh từ xanh chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ biến thành tím tái. Đây không phải là một lớp màng năng lượng bình thường, là cư dân bản địa của Ứng Tân Thành, hắn ta biết lớp màng năng lượng màu đỏ này được tạo ra từ chính sức mạnh bản nguyên của Ứng Tân Thành.
Nói cách khác, giờ phút này cả thành trì này đều đang bảo vệ Biệt Vũ. Hoài Thanh đang đối nghịch với từ trường của cả thành phố.
Hắn ta lập tức quay phắt đầu nhìn về phía tên tướng sĩ bên cạnh.
Vẻ mặt tên tướng sĩ quỷ tộc kia kiểu ‘ta đã biết trước mà’, hiển nhiên hắn ta đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
Tên tướng sĩ quỷ tộc chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt vô cùng vô tội, nhưng lại không lên tiếng.
“Nói!” Hoài Thanh nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.
Tên tướng sĩ quỷ tộc lúc này mới đáp: “Hoài Thanh Quỷ Vương gia vừa rồi đã nói nếu ta dám nói thêm một chữ nào sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta.”
Hắn ta dừng một chút rồi lại bổ sung thêm: “Ban đầu ta vốn định nói cho ngài biết điều này, huống hồ đây vốn là chuyện mà mỗi cư dân Ứng Tân Thành đều nên biết.”
Tên tiểu Hoài Vương gia này thật sự là buồn cười, tính tình cố chấp ương ngạnh và phong thái ăn chơi trác táng của hắn ta nổi danh khắp Ứng Tân Thành, nhưng tên tướng sĩ nghĩ, dù sao đây cũng là thành viên vương đình quỷ tộc, những kiến thức cơ bản nhất này, Hoài Thanh hẳn là phải biết chứ.
Hắn ta thật sự không ngờ rằng, Hoài Thanh lại không biết đồ đằng dũng sĩ có liên kết với sức mạnh từ trường của Ứng Tân Thành, lão Hoài Quỷ Vương này đúng là quá mức nuông chiều Hoài Thanh rồi.
Hoài Thanh bị lời nói của tên tướng sĩ quỷ tộc làm cho tức đến phát run, nhưng hắn ta lại không thể phản bác lời tên tướng sĩ, nếu hắn ta phản bác chẳng khác nào tự mình thừa nhận trước mặt đám binh sĩ quỷ tộc rằng bản thân mình không biết những kiến thức cơ bản này.
Dù rằng hành động của hắn ta đã đủ để chứng minh tất cả, nhưng Hoài Thanh vẫn không chịu thừa nhận.
Hoài Thanh hít sâu hai hơi, cố gắng xua đi sự uất ức trong lòng, sau đó hắn ta lạnh mặt làm ra vẻ ta đây rộng lượng ban ơn.
“Ngươi cũng thật là giảo hoạt, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót trong đấu thú tràng Bách Quỷ Dạ Hành sao? Không, ngươi chỉ có thể bị Bách Quỷ xé thành trăm mảnh thôi.” Hoài Thanh hả hê nói.
Trong Bách Quỷ Dạ Hành, thứ mà Biệt Vũ phải đối mặt sẽ là hàng ngàn con lệ quỷ đang thèm thuồng nhìn nàng chằm chằm, không ít lệ quỷ trong số đó tu vi còn cao hơn cả Hoài Thanh, Biệt Vũ chẳng lẽ cho rằng bản thân có thể thoát khỏi kiếp nạn Bách Quỷ Dạ Hành này sao?
Hoài Thanh lại nhịn không được nhắc nhở thêm một câu: “Đúng là không có kiến thức, nếu như trong thời gian quy định không tham gia Bách Quỷ Dạ Hành, đồ đằng sẽ trực tiếp hút khô linh lực của ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi đấy.”