Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới

Chương 126



Biệt Vũ khẽ gật đầu tỏ ý đã rõ, nhưng vẻ mặt nàng không hề thay đổi, cứ như chuyện này đã nằm trong dự liệu của nàng từ lâu.

Viên tướng quan sát thần sắc Biệt Vũ một hồi, hắn ta lộ vẻ tán thưởng, Biệt Vũ quả nhiên đã sớm biết Chúc Trầm sẽ phái người đến tìm nàng.

“Thành chủ đã bảo với ta, ngươi là một nhân vật không tầm thường, bây giờ ta đã tin lời ngài ấy nói rồi.” Viên tướng không kìm được lời khen.

Nghe viên tướng khen ngợi, Biệt Vũ chỉ nhướng mày.

Những chỗ nàng không tầm thường còn nhiều lắm, đám quỷ tộc này vẫn chưa được thấy dáng vẻ nàng dùng bàn phím đâu, nếu nàng lấy bàn phím ra, vung ra một đống kỹ năng đầy sát khí, chẳng phải sẽ dọa c.h.ế.t bọn chúng sao?

“Thành chủ có lời gì cần ngươi truyền đạt sao?” Biệt Vũ hỏi.

Nàng suy đoán, có lẽ tiểu trạch viện hẻo lánh trước mắt là Thành chủ đã chuẩn bị cho nàng.

Thân là nhân loại mà bước vào khu nghỉ ngơi của đấu thú tràng Bách Quỷ, e rằng sẽ rước lấy phiền phức, mũi của quỷ tộc rất nhạy với khí tức con người.

Trạch viện hẻo lánh này có lẽ sẽ không để mùi vị nhân tộc trên người Biệt Vũ lan ra ngoài, bị quỷ tộc ngửi thấy.

Viên tướng nhíu mày, hắn ta nhớ lại nhiệm vụ Thành chủ Chúc Trầm giao cho mình.

Hôm nay hắn ta vốn dĩ phụng mệnh Thành chủ đến đón Biệt Vũ về phủ Thành chủ, nếu không phải giữa đường bị Hoài Thanh chặn ngang, giờ phút này Biệt Vũ đã yên ổn ngồi trong phòng khách phủ Thành chủ rồi.

Tồi tệ nhất là Biệt Vũ vì tránh né Hoài Thanh mà đã ký đơn báo danh Bách Quỷ Dạ Hành.

“Đạo hữu không nên ký vào đơn Bách Quỷ Dạ Hành kia, Bách Quỷ Dạ Hành không phải là chuyện mà nhân tộc có thể nhúng tay vào.” Giọng điệu viên tướng có chút lo lắng, hắn ta cũng từng là một trong mười quỷ tộc còn sống sót sau cuộc tàn sát Bách Quỷ Dạ Hành.

Hắn ta quá rõ mức độ nguy hiểm của Bách Quỷ Dạ Hành.

Biệt Vũ cười mà không đáp, nàng thỉnh thoảng ngước nhìn trời, thỉnh thoảng lại ngắm nghía cảnh vật xung quanh.

“Thành chủ hy vọng đạo hữu có thể giúp ngài ấy một tay, về chuyện mà hai vị đã đề cập khi đăng ký Bách Quỷ Dạ Hành.” Viên tướng tiếp tục giải thích mục đích hôm nay hắn ta đến.

Hắn ta không biết Thành chủ và Biệt Vũ đã bàn bạc những gì, hắn ta chỉ biết Thành chủ rất hứng thú với Biệt Vũ, và muốn lôi kéo Biệt Vũ về phe Thành chủ.

Biệt Vũ gật đầu: “Ta đã biết, nếu Thành chủ có nhu cầu, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp hắn, cũng mong hắncó thể cho ta thấy thành ý của hắn.”

Viên tướng thở dài, nguyện ý ra tay giúp đỡ Biệt Vũ sau khi Kính Trung Quân tuyên bố nàng không còn được che chở, chẳng phải đây chính là thành ý của Chúc Trầm sao?

“Nhưng nếu đạo hữu đã tham gia Bách Quỷ Dạ Hành, e là khó lòng sống sót trở ra, nói chi đến việc giúp Thành chủ giải quyết khó khăn.”

“Ngươi không biết vì sao ta lại tham gia Bách Quỷ Dạ Hành này à.” Biệt Vũ nhẹ giọng nói.

“Chẳng lẽ không phải là để tránh né Hoài Thanh sao?” Viên tướng khó hiểu hỏi.

Biệt Vũ khẽ thở dài, nàng nói: “Đương nhiên không phải, cái tên Hoài Thanh kia ta chưa từng để vào mắt.”

“Ta báo danh Bách Quỷ Dạ Hành là hy vọng có thể đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh Thành chủ, nếu Thành chủ tự ý giữ ta lại, khó tránh khỏi việc bị cư dân Ứng Tân Thành chê trách, Phủ Chúng Quỷ Vương cũng sẽ gây áp lực lên Thành chủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nếu ta lấy thân phận dũng sĩ chiến thắng Bách Quỷ Dạ Hành đứng bên cạnh Thành chủ thì sao? Thân phận của ta sẽ trở nên hợp lý, không quỷ tộc hay quỷ vương nào có thể chỉ trích thân phận mà ta tự tay tranh thủ được.” Biệt Vũ nói bằng giọng điệu bình thản.

Biệt Vũ đã sớm liệu trước rằng sau khi nàng và Kính Trung Quân chia lìa sẽ rơi vào tình cảnh như hiện tại, nên từ sớm khi Kính Trung Quân dẫn nàng đi xem Bách Quỷ Dạ Hành, Biệt Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng chọn cho mình một đường lui thích hợp.

Nàng đã quan sát Chúng Quỷ Vương, quan sát các bậc quyền quý trong quỷ giới, cuối cùng nàng đã nhắm trúng mục tiêu tiếp theo của mình. Thành chủ Ứng Tân Thành, Chúc Trầm.

Chúc Trầm trong nguyên tác cũng có không ít đất diễn, từng đề cập đến không ít tính cách và phong cách làm việc của hắn ta, có thể nói, trong toàn bộ Ứng Tân Thành, Chúc Trầm là người mà Biệt Vũ hiểu rõ nhất.

Cho nên nàng có bảy phần chắc chắn có thể khiến Chúc Trầm ra tay bảo vệ nàng.

Huống hồ Chúc Trầm thân là thành chủ một thành, thân phận đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức Chúc Trầm có thể bảo vệ nàng khỏi sự áp bức của Chúng Quỷ Vương, nàng cũng có thể phát huy giá trị của mình để Chúc Trầm lựa chọn bảo vệ nàng.

Hợp lý thực hiện song phương cùng có lợi.

Lý do tham gia Bách Quỷ Dạ Hành cũng giống như những gì Biệt Vũ vừa nói với viên tướng, nàng cần một thân phận hợp lý để xuất hiện bên cạnh Chúc Trầm.

Nghe Biệt Vũ nói, viên tướng ngẩn người một lát rồi giấu đi vẻ phức tạp trong đáy mắt. Nhân tộc trước mắt này vậy mà lại nghĩ cho Thành chủ, xem ra là một người không tệ.

“Hồ đồ!” Viên tướng đau lòng lắc đầu.

Tâm cảnh của Biệt Vũ vô cùng tốt, nếu chịu khó tu hành, sau này nhất định có thể tu thành một phương đại năng, đáng tiếc nàng lại báo danh Bách Quỷ Dạ Hành, chung quy vẫn phải bỏ mạng nơi quỷ tộc này.

“Nhưng đạo hữu chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, làm sao có thể vượt trội trong Bách Quỷ Dạ Hành, chiến thắng những chiến sĩ quỷ tộc khác? Bọn chúng nếu thấy nhân tộc, hận không thể lột da rút gân.”

Biệt Vũ khẽ cười.

Trác Oanh ôm kiếm đứng bên cạnh nghe viên quỷ tướng nói, nàng không khỏi siết chặt thanh kiếm trong tay.

Đúng như lời viên tướng nói, Biệt Vũ sao lại chọn cho mình con đường này chứ?

Tuy rằng Trác Oanh từng nghe nói Biệt Vũ đã từng một mình đánh bại trăm kiếm tu Thiên Kiến Phong, và cắm những thanh linh kiếm của bọn họ như huân chương vào chiếc xe kiếm hàn thiết kia, nhưng quỷ tộc và nhân tộc là khác nhau.

Nhân tộc thấy ngươi là đồng loại còn có thể nương tay, chỉ điểm đến là dừng.

Quỷ tộc thấy nhân tộc chỉ như thấy thức ăn mà thôi, sẽ phát cuồng lên.

Trác Oanh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Biệt Vũ bị đám chiến sĩ quỷ tộc xé thành từng mảnh, nàng đang cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ đến những điều này.

Hệ thống: “…”

Hệ thống rất tê dại, ký chủ của nó phát điên cũng chẳng phải một hai ngày, từ ngày nó trói định với Biệt Vũ, tim nó cứ như bị cột vào tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, đúng như Biệt Vũ đã nói, mười năm, mười năm cốt truyện g.i.ế.c dài quá rồi.

Cứ nhìn cái năng lực tự tìm đường c.h.ế.t của Biệt Vũ này, mỗi một câu nàng nói ra, mỗi một việc nàng làm, hệ thống đều lo nơm nớp Biệt Vũ có khi nào sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ không.

Nàng thật sự quá là điên.

Biệt Vũ lảng sang chuyện khác, nàng hỏi: “Ngươi dường như không hề ghét bỏ nhân tộc hay xem nhân tộc là thức ăn? Vì sao vậy?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com