Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới

Chương 125



Ha ha, thời gian Biệt Vũ vừa tuyên bố là đêm mai Bách Quỷ Dạ Hành, nói cách khác, nếu Biệt Vũ không tham gia Bách Quỷ Dạ Hành đêm mai, nàng sẽ trực tiếp bị đồ đằng hút thành xác khô, mà Hoài Thanh thì không tin Biệt Vũ có thể thoát khỏi cuộc tàn sát của Bách Quỷ Dạ Hành.

Nói cách khác, Biệt Vũ chắc chắn phải chết. Chỉ là nàng được c.h.ế.t muộn hơn một ngày mà thôi.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoài Thanh trông dễ coi hơn nhiều. Tuy rằng Biệt Vũ không phải do hắn ta tự tay g.i.ế.c chết, nhưng hắn ta cũng rất vui lòng được tận mắt chứng kiến cảnh Biệt Vũ bị xé thành từng mảnh vụn đẫm m.á.u trong đấu thú tràng Bách Quỷ Dạ Hành.

Biệt Vũ khẽ cười một tiếng, nàng cảm thấy mình còn nắm rõ quy tắc Bách Quỷ Dạ Hành hơn cả Hoài Thanh, những điều Hoài Thanh vừa nói, nàng đã sớm hiểu rõ. Nhưng nàng vẫn lựa chọn con đường này cho mình.

Chết muộn một ngày còn hơn là bị Hoài Thanh dùng roi quất cho bầm dập.

Hoài Thanh tâm tình vui vẻ nói: “Hôm nay ta sẽ tạm tha cho ngươi, ngày mai ta sẽ ở trên đài quan chiến xem ngươi biến thành thịt vụn.”

Nói xong, Hoài Thanh liền muốn thu roi về, hắn ta kéo mạnh sợi roi nhưng roi vẫn bất động, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Biệt Vũ, chỉ thấy Biệt Vũ đã nắm chặt lấy đầu roi, lòng bàn tay nàng bị gai ngược trên roi cứa rách, m.á.u tươi theo sợi roi chảy xuống đất.

Đám binh sĩ quỷ tộc xung quanh ngửi thấy mùi m.á.u tươi tràn đầy linh lực không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, nhưng bọn chúng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cho dù có muốn, bọn chúng cũng không thể tấn công Biệt Vũ.

Biệt Vũ giờ đang là ‘dũng sĩ’.

Biệt Vũ hoàn toàn không để ý đến cơn đau ở lòng bàn tay, nàng ngẩng đầu nở một nụ cười mê hoặc nhưng cũng đầy nguy hiểm với Hoài Thanh.

Nụ cười này khiến Hoài Thanh kinh hồn bạt vía, giây tiếp theo, Biệt Vũ dùng sức kéo mạnh sợi roi, lôi Hoài Thanh từ trên lưng ngựa xuống, Hoài Thanh từ trên lưng quỷ mã lăn xuống đất, quỷ mã phát ra tiếng kêu hoảng sợ, vó ngựa không ngừng giẫm đạp.

Hoài Thanh lăn lộn một vòng trên mặt đất mới tránh được vó ngựa giẫm phải, ngay sau đó hắn ta đã bị Biệt Vũ kéo đến bên cạnh.

Biệt Vũ một chân đạp lên n.g.ự.c Hoài Thanh.

“Không có kiến thức à, trước đó ta đã nói với ngươi chưa nhỉ, ta sẽ gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần?” Biệt Vũ nhẹ giọng hỏi, m.á.u tươi từ lòng bàn tay nàng nhỏ giọt xuống y phục Hoài Thanh nở ra từng đóa hoa đỏ.

Hoài Thanh kinh hãi tột độ nhìn chằm chằm Biệt Vũ trước mắt, nỗi sợ hãi từng bị Biệt Vũ chi phối lại một lần nữa ập đến đại não hắn ta, xương sườn hắn ta lại bắt đầu âm ỉ đau nhức.

Cơn kích động vừa rồi nhanh chóng chuyển hóa thành nỗi sợ hãi đối với Biệt Vũ, hắn ta phải thừa nhận rằng vẻ mặt và trạng thái lúc này của Biệt Vũ thật sự quá đáng sợ, rõ ràng chỉ là một nhân tộc sao lại có thể đáng sợ đến vậy.

Nếu Biệt Vũ nghe được tiếng lòng của Hoài Thanh, nàng có lẽ sẽ đắc ý nói: Đây! Chính là sức mạnh của việc hù dọa thành công đấy!

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hoài Thanh kinh hoàng hỏi.

Biệt Vũ cười mà không đáp, rồi chân không chút khách khí dùng lực đạp mạnh xuống, theo tiếng răng rắc vang lên, xương sườn của Hoài Thanh mới được Biệt Vũ nối lại chưa bao lâu, giờ lại lần nữa bị Biệt Vũ đạp gãy.

Hoài Thanh dưới chân Biệt Vũ đau đớn giãy giụa, hắn ta ra sức muốn bò ra khỏi chân Biệt Vũ, nhưng dù thế nào cũng không thể lật được người phụ nữ trông có vẻ gầy yếu trên người mình.

Tu vi của hắn ta và Biệt Vũ chênh lệch nhau một tiểu cảnh giới, hắn ta là Kim Đan sơ kỳ, mà Biệt Vũ hiện giờ đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, giữa các cảnh giới dù chỉ chênh lệch một bậc, sức mạnh chênh lệch bên trong cũng là một trời một vực.

Huống hồ Hoài Thanh vốn là một tên vô dụng, một thân tu vi đều là nhờ đan dược bồi đắp mà lên, bản thân hắn ta căn cơ vốn kém, cộng thêm nỗi sợ hãi đối với Biệt Vũ đã khắc sâu vào tận DNA, khiến cho giờ đây khi lại lần nữa rơi vào tay Biệt Vũ, mỗi một tế bào trên người hắn ta đều đang gào thét sự sợ hãi và đầu hàng.

Đám binh sĩ quỷ tộc xung quanh do dự không biết có nên tiến lên cứu viện hay không, tên tướng sĩ liếc mắt ra hiệu với bọn chúng, bọn chúng lập tức dừng động tác lại âm thầm quan sát tình hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bọn chúng đều không mấy ưa thích tên tiểu Hoài Quỷ Vương này, tính tình kiêu căng hống hách, ngạo mạn tự đại của hắn ta luôn có thể dễ dàng chọc giận bất kỳ ai, nhưng trớ trêu thay hắn ta lại có một lão cha cực kỳ có thế lực tại Ứng Tân Thành.

Bọn chúng là binh sĩ trực thuộc thành chủ, vốn dĩ là phụng mệnh thành chủ đến tìm Biệt Vũ, kết quả trên đường đi lại gặp Hoài Thanh, Hoài Thanh lập tức lệnh cho bọn chúng cùng nhau đi bắt giữ Biệt Vũ.

Tên tướng sĩ vẫn còn nhớ mệnh lệnh mình nhận được, cố gắng mang về một Biệt Vũ còn sống và nguyên vẹn.

Nhưng sự xuất hiện của tiểu Hoài Quỷ Vương đồng nghĩa với việc chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được, quả nhiên, tiểu Hoài Quỷ Vương muốn đánh Biệt Vũ cho sống dở c.h.ế.t dở.

Cũng may là Biệt Vũ có chút thủ đoạn của riêng mình.

Hoài Thanh nhìn về phía đám binh sĩ xung quanh, hắn ta giận dữ gào khóc: “Mau tới cứu ta! Đám người các ngươi là đồ ăn hại cả lũ sao?”

Tên tướng sĩ mặt không chút biểu cảm từ chối: “Xin lỗi, Hoài Thanh Quỷ Vương gia. Nhân tộc này có đồ đằng màu đỏ, chúng ta không có cách nào đối phó với nàng ta.”

Biệt Vũ cũng không định g.i.ế.c c.h.ế.t Hoài Thanh, trút giận lên người Hoài Thanh một trận xong, nàng liền buông chân ra.

Hoài Thanh lồm cồm bò dậy từ dưới chân Biệt Vũ, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Biệt Vũ, vừa định buông lời hung ác, lại lập tức ngậm miệng trước ánh mắt mang theo sự uy h.i.ế.p của Biệt Vũ, hắn ta leo lên quỷ mã rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất dạng.

Tên tướng sĩ quỷ tộc chuyển ánh mắt sang người Biệt Vũ.

“Vị dũng sĩ tham chiến này, ta sẽ dẫn ngài đến khu nghỉ ngơi, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với Bách Quỷ Dạ Hành đêm mai.”

Nét mặt viên tướng lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi khi nhìn Biệt Vũ, hắn ta muốn ngỏ lời với nàng, nhưng vì vẫn còn binh lính ở đây nên đành phải kìm nén ý muốn mở miệng.

“Đây là bằng hữu của ta, nàng ấy có thể cùng ta đến khu nghỉ ngơi chứ?” Biệt Vũ hỏi.

Viên tướng gật đầu: “Mời đi theo ta.”



Khu nghỉ ngơi này khác hẳn với tưởng tượng của Biệt Vũ. Nàng biết rằng nơi này được thiết lập để ngăn chặn quỷ tộc tư đấu trước Bách Quỷ Dạ Hành, và mỗi quỷ tộc sẽ được bố trí một khu riêng biệt.

Nhưng nàng chắc chắn rằng hoàn cảnh khu nghỉ ngơi này sẽ không tốt đến vậy.

Khu nghỉ ngơi của Biệt Vũ là một tiểu trạch viện độc lập, cách xa đấu thú tràng Bách Quỷ.

“Đây là…?” Biệt Vũ nhướng mày hỏi.

Nàng biết viên quỷ tướng này có điều muốn nói với mình, từ nãy đến giờ hắn ta cứ giữ vẻ mặt khó ở như táo bón.

Viên tướng mặt mày nghiêm nghị nói với đám lính phía sau: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Đám lính nhận lệnh, xếp thành hàng dài rời khỏi trạch viện.

“Đạo hữu, ta thuộc đội quân độc lập của Thành chủ Chúc Trầm.” Viên tướng giải thích ngắn gọn thân phận của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com