Thái hậu chỉ cười lạnh một tiếng.
“Tần Thập Thất,” giọng bà lạnh lùng, vẻ thân thiết hòa ái trước đó bỗng biến mất không còn một mảnh, “Đừng nghĩ rằng ngươi lấy được bản đồ phòng thủ thành trì thì ta sẽ nương tay.”
Ta dập đầu thật mạnh hai cái, tiếp tục nói: “Kính xin Thái hậu nương nương, xem xét Vương Thượng là cốt nhục của Tiên hoàng, tha cho người một mạng.”
“Hắn là một con rắn độc. Ai gia tha cho hắn, hắn sẽ tha cho ai gia sao?”
Ta không biết nữa. Tiêu Cẩn, dường như thật sự không phải người tốt.
Thái hậu không đồng ý điều kiện của ta, nhưng cũng không g.i.ế.c ta. Bà ta đuổi ta ra khỏi cung, ra lệnh vĩnh viễn không cho ta bước chân vào Kinh Đô.
Lén lút dẫn hai đứa con đến ẩn cư ở một ngôi làng hẻo lánh suốt ba tháng, ta nhận được một bức thư báo rằng Biên Thành thất thủ.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua, Tiêu Cẩn đánh đến Kinh Đô, tiến thẳng vào Hoàng Thành. Chỉ trong một đêm, giang sơn đổi chủ.
Tiêu Cẩn, đúng như lời hắn nói trước kia, thực sự trở thành Hoàng đế vạn người kính ngưỡng. Chỉ là giang sơn này, đối với ta, chẳng còn chút liên quan nào.
Ta vẫn là người phụ nữ bình thường ở thôn quê, chồng mất sớm, một thân một mình nuôi hai đứa con nhỏ.
Thời gian cứ thế trôi qua ba năm thoắt cái.
Trong quán trà nhỏ do ta mở, khách qua đường thỉnh thoảng vẫn nhắc đến vị tân đế đã đăng cơ được ba năm. Có người nói hắn thủ đoạn tàn nhẫn, g.i.ế.c sạch quan lại triều trước; cũng có người bảo hắn trị vì anh minh, năm nào cũng giảm thuế má. Thỉnh thoảng lại nghe nói, sau ba năm đăng cơ, hắn vẫn chưa từng tuyển tú nữ.
Hôm nay, ta lại nghe vài vị khách tán gẫu:
“Trong cung có biết bao nhiêu cung nữ, ai mà biết được hắn có sủng hạnh ai không? Nói hắn thích nam sắc cũng quá võ đoán.”
“Nếu không thích nam sắc, sao lại không tuyển tú? Ai mà không biết mối liên hệ giữa hậu cung và triều đình chứ?”
Ta bước tới rót trà cho họ: “Các vị khách quan hãy cẩn thận lời nói.”
Mấy người nhìn ta rồi cười phá lên.
“Thập Thất nương, cô sợ gì chứ? Trời cao hoàng đế xa, ai quản được đến tận đây.”
Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng bước chân:
“Ta có thể.”
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Chiếc ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, nước sôi b.ắ.n tung khiến người bên cạnh phải nhảy dựng lên kêu la.
Chưa kịp quay đầu lại, ta đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng phía sau: “Thập Thất nương? Nàng thật khiến ta phải mất công tìm kiếm!”
Giọng nói ấy như phát ra từ mười tám tầng địa ngục. Dù chưa quay đầu lại, ta cũng tưởng tượng được bộ dạng hắn lúc này, chắc hẳn muốn nuốt sống ta.
Mấy tên thị vệ mang đao phía sau tiến lên, ta trơ mắt nhìn chúng rút đao, g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người khách vừa nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người…” ta quay lại nhìn Tiêu Cẩn.
Bao năm không gặp, hắn gầy đi nhiều. Khí chất hung bạo trên người hắn tựa như con quỷ La Sát có thể ăn thịt người.
Hắn từng bước tiến đến trước mặt ta: “Sao? Bọn họ dám bàn tán về Thiên tử, chẳng lẽ không đáng c.h.ế.t sao?”
Quả thật là tội chết, đến tru di cửu tộc cũng chưa đủ. Ta không nói được gì.
Hắn sải bước đến gần, lấy tay bóp chặt cằm ta.
“Tô Thập Thất,” hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, “À không, nghe nói nàng tên là Tần Thập Thất.”
Ta bị hắn bóp đến đau đớn, nước mắt lưng tròng nhưng không nói nên lời.
Hắn dường như càng thêm căm hận, lực tay càng mạnh hơn.
“Không phải nàng rất thích khóc sao? Sao giờ lại không khóc?” Hắn gằn giọng hỏi ta, “Hay là ngay cả việc khóc trước mặt ta cũng là giả dối?”
Quá đau đớn. Ta cố chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn bật khóc.
Trước kia ta thật sự không thích khóc; có lẽ do được hắn chiều chuộng quá sinh hư, nên mới hay khóc như thế này.
Bao nhiêu năm qua, dù chịu biết bao khổ cực, ta chưa từng rơi lệ. Vậy mà bây giờ gặp lại hắn, chỉ cần cằm bị đau chút ít cũng không thể nhịn được.
Nước mắt ta từng giọt rơi trên tay hắn. Tay hắn run lên một chút, không dễ nhận thấy.
Lúc này, hai đứa nhỏ từ trên lầu chạy xuống.
“Nương!” Hai đứa nhỏ chạy đến bên ta, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn.
Con gái hỏi: “Nương, người này là ai?”
“Nương, sao nương lại khóc?” Con trai chưa phân biệt phải trái, giơ chân lên đạp vào chân Tiêu Cẩn: “Có phải người bắt nạt nương không?”
Tiêu Cẩn nhìn hai đứa nhỏ với vẻ mặt không thể tin được. Có lẽ hắn cũng biết chuyện ta sinh hai đứa con đã chết.
Hắn buông ta ra, đi bắt lấy đứa con trai.
Thấy vậy, ta quỳ xuống ôm chặt hai đứa nhỏ, nước mắt lưng tròng nói với hắn: “Vương… Bệ hạ, Thập Thất có nỗi khổ tâm.”
Tiêu Cẩn không g.i.ế.c ta. Hắn đưa ta và hai đứa nhỏ về Hoàng cung, nhưng không trao cho ta danh phận.
Ta cùng hai đứa nhỏ sống ở Trường Xuân Cung, suốt nửa tháng hắn cũng không đến một lần, chỉ thỉnh thoảng gọi hai đứa trẻ đến gặp mặt.
Chắc hẳn hắn rất hận ta.
Đêm Trung thu, hắn vẫn không đến ăn cơm cùng chúng ta. Mãi đến khuya khi cung nhân đã dỗ hai đứa ngủ say, Tiêu Cẩn mới bước vào tẩm cung ta.