Ta Mang Con Của Phản Diện Bỏ Trốn

Chương 8: Ta Mang Con Của Phản Diện Bỏ Trốn



Bước chân hắn vội vàng, mấy bước đến bên giường. Ta vừa nằm xuống đã vội ngồi dậy.

Chưa kịp hành lễ, hắn đã đè lên người ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Nàng có nỗi khổ tâm gì?” Hắn ghì chặt ta không cho động đậy, từng chữ từng chữ hỏi, “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin.”

Ta nhìn sâu vào mắt hắn. Làn da hắn trắng như tuyết, nên chỉ cần chút đỏ cũng rất rõ. Không biết do rượu hay tức giận, đuôi mắt hắn có chút đỏ ửng đầy bắt mắt.

Trong điện rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở dốc của hai người hòa quyện.

Ta chớp mắt, nhỏ giọng: “Thái hậu lấy tính mạng cha mẹ huynh trưởng ta ra uy h.i.ế.p ta.”

Đó là sự thật.

Hắn dường như cũng đoán trước câu trả lời, cười khẽ.

“Thôi được,” hắn bất lực nói, “Dù nàng nói dối, ta cũng chẳng làm gì được nàng.”

Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên môi ta.

Nụ hôn của hắn bá đạo và mãnh liệt, như muốn trút hết oán hận bao năm qua. Không cần loại son phấn đặc chế, hắn vẫn hành hạ ta không thương tiếc.

Lúc sắp ngủ, hắn nằm bên cạnh, hỏi: “Cha mẹ huynh trưởng nàng đâu rồi?”

Ta quay lưng lại.

“Đều đã chết.”

Một đêm hoang đường, khắp nơi tan hoang.

Ngày hôm sau, hắn vẫn đi lâm triều như thường lệ, còn ta thì kiệt sức không thể dậy hầu hạ.

“Vẫn yếu đuối như thế.” Hắn trở lại dáng vẻ xa cách thường ngày.

Ta không tức giận, nằm nghiêng nhìn hắn mặc quần áo. Hắn quay lưng, ta liếc thấy trên lưng hắn chằng chịt những vết sẹo, trong đó có một vết dài như xuyên thẳng qua tim, thật đáng sợ.

“Vết sẹo này…” Ta thầm nghĩ chắc đã rất đau.

Tiêu Cẩn quay lại, giọng bình thản: “Đây là nhờ phúc của nàng đấy, đẹp không?”

Không đẹp chút nào. Ta nghẹn lời không nói.

Từ đó về sau, thái độ của Tiêu Cẩn đối với ta tuy chưa khá hơn nhiều, nhưng hắn thường xuyên đến Trường Xuân Cung chơi với hai đứa nhỏ.

Ta ngồi trên xích đu, nhìn Tiêu Cẩn dạy hai đứa nhỏ viết chữ. Hắn dường như cảm nhận ánh mắt ta, quay lại nhìn.

Ánh nắng vừa vặn chiếu trên đầu hắn và hai đứa nhỏ, cảnh vật yên bình đến lạ thường.

“Phụ hoàng,” con gái kéo tay áo Tiêu Cẩn, “Chữ này đọc thế nào ạ?”

Tiêu Cẩn thu hồi ánh mắt, xoa đầu con gái dịu dàng: “Chữ ‘Cần’, nghĩa là cần mẫn. Nguyệt Nhi biết chưa?”

Hắn đối với con gái đặc biệt dịu dàng, chẳng giống vị bạo quân khiến cung nhân sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.

Ta cũng đứng lên định chuẩn bị điểm tâm cho bọn họ.

Vừa chuẩn bị xong, đến cửa đã nghe tiếng nói chuyện ba cha con trong phòng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phụ hoàng vẫn còn giận mẫu hậu sao?” giọng con gái mềm mại.

“Phụ hoàng đừng giận mẫu hậu nữa,” giọng con trai chen vào, “Lúc phụ hoàng chưa tìm thấy chúng con, mẫu hậu hay khóc lắm, đáng thương lắm.”

Ta không có! Nó nói bậy.

“Ồ?” Tiêu Cẩn dường như thích thú, “Khóc như thế nào?”

“Khóc như này này,” con trai vừa nói vừa giả vờ khóc.

Con gái vội ngắt lời: “Không phải, khóc như này này.”

Tiếng khóc tranh nhau của hai đứa trẻ vang lên thật mất mặt.

Ta quay đầu nhìn cung nữ phía sau, nàng ấy nhịn cười, mặt mày đen sì bước vào.

“Hai đứa còn nói bậy nữa, cẩn thận ta đánh tay đấy!”

Hai đứa nhỏ vội nín khóc, trốn sau lưng Tiêu Cẩn.

Tiêu Cẩn nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy ý cười không rõ ràng.

Ta tưởng hắn sẽ trêu chọc ta đôi câu, không ngờ cuối cùng hắn dặn hai đứa nhỏ học hành giỏi rồi đi giải quyết công việc.

Đêm ấy, khi ta đang mơ màng sắp ngủ, cảm thấy có người chui vào chăn. Chưa kịp ngồi dậy đã bị ôm chặt từ phía sau.

Tiêu Cẩn chắc vừa tắm xong, trên người còn hơi ẩm, mang theo mùi hương nhàn nhạt đặc trưng.

“Tần Thập Thất,” cằm hắn chạm lên đầu ta, giọng trầm thấp khàn khàn, “Nếu ta cứ thế này tha thứ cho nàng, có phải quá dễ dàng không?”

Lòng ta chua xót. Vào lúc hắn yêu ta nhất, ta lại phản bội hắn. Hắn có thể cả đời không tha thứ.

Ta quay người ôm hắn, vùi đầu vào n.g.ự.c khóc: “Đều là lỗi của ta, khiến Bệ hạ khó xử.”

“Đừng khóc nữa,” hắn cúi đầu hôn mặt ta.

Thấy ta khóc mãi, hắn thở dài: “Xem ra lời hai đứa nhỏ nói không sai, mấy năm nay nàng khóc nhiều thật.”

Ta trợn mắt: “Ta không khóc.”

Hắn bị ta chọc cười, gật đầu lia lịa.

“Được rồi được rồi, nàng mới không thèm khóc nhè.”

Giọng hắn dịu dàng như đêm trước khi xuất binh, dỗ ta ngủ.

Ngày Tiêu Cẩn sắc phong ta làm Hoàng hậu cũng là ngày con trai được lập làm Thái tử.

Hắn như đã chờ đợi ngày này rất lâu, đến mức không đợi ta bước tới mà phá lệ xuống đón.

Trước mặt văn võ bá quan, hắn nói: “Trẫm đã hứa với nàng, sẽ để nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.”

Quả đúng như lời hứa, hắn chưa từng thất tín.

Từ khi ta làm Hoàng hậu, các đại thần đứng ngồi không yên, lần lượt khuyên Tiêu Cẩn nên nạp thêm phi tần.

Nghe nói Tiêu Cẩn tức giận đến mức đập vỡ nghiên mực trong đại điện. Chu nội thị, người hầu hắn, đến Trường Xuân Cung tìm ta.