Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 39: Giai Nhân Dưới Trăng, Quyến Rũ Vô Song (1/2)



La gia người đông thế mạnh, La Vân Khỉ lo Hàn Diệp khó lòng địch nổi bầy sói, bèn lớn tiếng quát:

“Ai dám động tới ta và Hàn Diệp nửa bước, ta đảm bảo hắn kiếp này chỉ nước ăn cơm tù trong nha môn!”

Chớ thấy thân nàng nhỏ nhắn mà xem thường, gương mặt lạnh lại, khí thế liền nổi bật khác thường. Đám gia đinh đang định xông lên đều đứng khựng lại.

Thôn làng chẳng lớn, chuyện La Vân Khỉ quen biết tri huyện đã truyền khắp, bọn người hầu tai mắt linh thông, tự nhiên cũng nghe phong thanh vài phần. Giờ thấy nàng nói đầy chắc chắn, ai nấy đều không dám manh động.

La Thiên Phúc cũng thoáng do dự. Dù sao hắn cũng đang tính lên huyện mở sòng bạc, nếu thật sự La Vân Khỉ có quan hệ với quan trên, việc này há chẳng phải hỏng bét? Khí thế lập tức dịu đi mấy phần.

“La Vân Khỉ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí sắc như dao:

“Ta đến chỉ để cảnh cáo – bảo đứa con gái mặt dày kia của ngươi, đừng mơ tưởng tới Hàn Diệp nữa. Nếu còn dám đến Hàn gia gây chuyện, đừng trách ta trở mặt vô tình.”

Thấy gia đinh không ai ra tay, La Kim Quế giận đến tím mặt, ôm má rít lên:

“La Vân Khỉ, vô liêm sỉ chính là ngươi! Khi xưa là ngươi không muốn gả cho Hàn Diệp, giờ lại quay sang trách người khác!”

La Vân Khỉ quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao, liếc thẳng vào mặt đối phương.

La Kim Quế lập tức giật mình, vội trốn ra sau lưng Lý Thục Cầm.

La Vân Khỉ khinh thường liếc nàng một cái, rồi lạnh lùng lên tiếng:

“Thời thế đã khác, nay ta chỉ muốn yên ổn sống bên Hàn Diệp. Ngươi nếu còn dám phá rối, ta sẽ nhờ tri huyện buộc ngươi tội thất tiết, còn treo bảng 'giày rách', bắt ngươi diễu phố khắp huyện thành để người người đều biết – thứ đàn bà chuyên quyến rũ tỷ phu là thế nào!”

Nói xong liền nắm lấy tay Hàn Diệp: “Tướng công, chúng ta đi thôi.”

Xung quanh chẳng ai dám cản, chỉ đành mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người sánh bước rời đi.

La Kim Quế tức đến nghiến răng, hét lên đầy uất ức:

“Phụ thân! Phụ thân định trơ mắt nhìn con với mẹ bị đánh thế này sao? Sao không bắt chúng lại?”

“Câm miệng!”

La Thiên Phúc sắc mặt âm trầm, trừng mắt quát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hàn Diệp đã thành thân với La Vân Khỉ, ngươi chớ có quấy rối thêm! Nếu vì ngươi mà ta không mở được sòng bạc, ta quyết không tha!”

“Mẫu thân…”

Thấy phụ thân cũng không giúp mình, La Kim Quế tức tưởi òa khóc.

Lý Thục Cầm ôm con gái, nghiến răng nói:

“Khóc gì! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Chỉ cần La Vân Khỉ còn sống, thì ắt có ngày ta khiến ả ta sống không bằng chết!”

Trong khi mẹ con họ vẫn toan tính, thì vợ chồng Hàn gia đã rời khỏi thôn.

 

Một phen ồn ào, lúc này cũng đã gần giờ Tý.

Gió đêm lành lạnh, La Vân Khỉ khẽ run một cái. Nhìn sang Hàn Diệp áo đơn mỏng manh, nàng vội cởi áo mình khoác lên cho chàng:

“Mặc vào mau, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.”

Lời vừa dứt, âm thanh hệ thống vang lên:

Hảo cảm của nam chính +10 - Gạo trắng đã lên kệ

Hảo cảm của nam chính +10 -Thịt bò đã lên kệ

Gạo trắng?

 

La Vân Khỉ mắt trợn tròn như quả chuông – nàng thích nhất là cơm trắng, món khoái khẩu chính là bò hầm khoai tây – giờ thì cả hai đều hiện ra? Nàng sung sướng đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Ta không lạnh.”

Hàn Diệp nhẹ nhàng đẩy áo ra, nhưng thấy đôi mắt hạnh của nàng trợn tròn, vẻ mặt cổ quái, bèn hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Không… không có gì…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com