La Vân Khỉ khẽ kiễng chân, cố nhét áo lại cho chàng, khóe môi thì cong lên đến tận mang tai, ý cười không sao giấu nổi.
Hàn Diệp cúi đầu, trong mắt đen láy là đầy nghi hoặc.
“Trông nàng… hình như rất vui?”
Rốt cuộc, La Vân Khỉ cũng không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.
“Lấy được một tướng công vừa cho thiếp cảm giác an toàn, lại biết đánh người, sao thiếp lại không vui cơ chứ?”
Nghĩ đến những lời La Vân Khỉ từng nói ở Hàn gia, khóe môi Hàn Diệp cũng hơi cong lên.
“Gia gia ta trước kia từng làm tiêu sư, thuở nhỏ ta cũng theo ông học mấy ngày quyền cước, đối phó vài tên thường dân thì vẫn ổn.”
La Vân Khỉ có phần kinh ngạc. Thảo nào trong truyện từng nhắc Hàn Diệp vì muội muội bị bắt nạt mà từng đánh cho ác đồ một trận tơi tả — hóa ra hắn cũng có chút thân thủ.
Văn võ song toàn, lại tuấn tú nho nhã, trách gì bao nhiêu nữ nhân đều xiêu lòng vì hắn.
Nghĩ đến đám đào hoa rối rắm vây quanh Hàn Diệp trong tương lai, nụ cười của La Vân Khỉ chợt tắt ngấm.
Nhìn tiểu nữ tử trước mặt thoắt vui thoắt buồn, Hàn Diệp không khỏi thấy kỳ quặc.
Hắn dịu giọng hỏi:
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Nói đoạn liền kéo áo khoác xuống, cẩn thận khoác lại lên người nàng.
“Khoác vào, thân thể ta cường tráng hơn nàng nhiều.”
La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu lắng và dịu dàng ấy.
Một cảm xúc mơ hồ không tên bỗng trào dâng trong tim.
Không thể gọi tên, chẳng rõ hình dáng, nhưng tựa hồ có gì đó đã lặng lẽ bén rễ trong lòng…
Hàn Diệp cũng đang cúi đầu nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, La Vân Khỉ hôm nay lại mang vẻ thanh thuần khác thường. Đôi mắt hạnh đen láy linh động, đôi môi hồng nhỏ xinh hơi hé mở, như đang vô thanh mời gọi, khiến n.g.ự.c Hàn Diệp như bị nung nóng, chẳng tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Làn môi mỏng mang theo hơi lạnh dán lên môi nàng, hơi thở ấm nóng theo khoang mũi xộc thẳng vào lồng ngực, như mang theo lửa, lập tức khiến thân thể La Vân Khỉ bốc cháy.
Nàng ngẩn người một khắc, liền đưa tay đẩy ra, song đã bị Hàn Diệp ôm chặt vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay sau đó, nàng cảm giác răng mình bị tách ra, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ chui vào khe hở, dây dưa môi lưỡi khiến đầu óc choáng váng, dường như thiếu dưỡng khí đến mức chẳng thở nổi, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Bàn tay Hàn Diệp đã lần xuống thắt lưng nàng, tay nóng dán lên da thịt qua lớp vải mỏng, thô ráp mà mang theo chút đau rát, lại cũng có cảm giác lạ kỳ khó tả — tựa như tê dại mà lại dễ chịu.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Chính cơn đau nhè nhẹ ấy đã kéo nàng bừng tỉnh.
Đây là nam chính của truyện, giữa họ sẽ không có kết quả.
“Không… đừng… buông ra…”
Nàng thở dốc nói một câu, cố sức đẩy hắn ra.
Người nam nhân khẽ thở ra một hơi, lại vòng tay ôm lấy nàng lần nữa.
“Lỗi ta. Đi thôi.”
Mặt La Vân Khỉ đỏ rực như quả hồng chín, không dám ngẩng đầu.
Chắc là ánh trăng hôm nay quá mê hoặc, khiến nàng nhất thời hồ đồ. Về sau nhất định không thể gần gũi Hàn Diệp thế này nữa!
Trên đường không nói lời nào, mãi đến lúc về nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ say.
Hàn Diệp nhảy qua tường viện, mở cửa từ bên trong. Lúc này La Vân Khỉ mới nhớ ra, liền hỏi:
“Sao chàng biết thiếp sẽ gặp nguy?”
Hàn Diệp nhìn nàng, đáp:
“Ta không biết. Chỉ là đêm tối mịt mù, sợ nàng sợ hãi, nên âm thầm theo sau.”
La Vân Khỉ nhìn Hàn Diệp dịu dàng săn sóc, sống mũi bất giác cay xè.
Nàng khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng hỏi:
“Ơ… thiếp từng đối xử với chàng tệ như vậy, vì sao giờ chàng vẫn tốt với thiếp?”
Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, giọng nói ôn hòa:
“Ta tuy ít lời, nhưng vẫn phân biệt được thiện ác. Nàng bây giờ đã đổi khác, vậy ta cũng tự nhiên phải đối tốt với nàng.”
La Vân Khỉ hít hít mũi, khẽ nói:
“Thật ra chàng không cần như vậy… Sau này sẽ có một nữ nhân khác, đối xử với chàng tốt hơn thiếp.”