Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 44: Sâu Lớn Biết Cắn Người (2/2)



Trong phòng, Hàn Mặc và Hàn Dung đang chơi đùa, nghe tiếng thét liền chạy đến bên giường lo lắng hỏi:

“Sao thế, tẩu tẩu?”

“Tẩu bị sâu cắn à?”

La Vân Khỉ trùm kín đầu dưới chăn, giọng ấm ứ trong chăn vang lên:

“Bị một con... sâu lớn không biết thẹn... nó cắn!”

Trong đầu Hàn Dung lập tức bật ra mấy dấu chấm hỏi:

“Tẩu ơi, sâu cũng biết thẹn sao?”

La Vân Khỉ đáp:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Tự nhiên là có! Nhưng có thứ biết, có thứ không biết!”

Hàn Diệp ở ngoài vừa dọn xong bó cỏ, nghe đến đó liền nhịn không nổi, “phì” một tiếng bật cười.

Nghe thấy tiếng hắn, La Vân Khỉ càng thêm xấu hổ, liền dằn giọng hét lên trong chăn:

“Không được cười! Cười nữa là thiếp đánh rụng hết răng cho coi!”

Hàn Dung hoảng hốt, vội kéo áo Hàn Diệp, nhỏ giọng thì thào:

“Ca ca, huynh đừng cười nữa… tẩu tẩu thật lợi hại đó…”

Hàn Mặc nhớ lại chiến lực của La Vân Khỉ, cũng im lặng gật đầu.

La Vân Khỉ thầm than trong lòng:

Xong rồi, lần này cái danh "ác phụ" coi như đóng đinh không gỡ được nữa.

Chợt nghe Hàn Diệp cười cười nói:

“Tẩu các ngươi chỉ hung với người xấu thôi, sẽ không hung với ta đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Dung lập tức mừng rỡ, mắt cong như trăng lưỡi liềm:

“Vì đại ca là tướng công của tẩu tẩu mà! Sau này huynh với tẩu tẩu sẽ sinh thật nhiều tiểu bảo bảo đúng không? Nhưng có em bé rồi, có còn cần muội và nhị ca nữa không?”

Hàn Diệp bế Hàn Dung lên, dịu dàng nói:

“Đương nhiên vẫn cần. Các ngươi là đệ muội của đại ca, dù sau này có bao nhiêu tiểu bảo bảo, đại ca cũng sẽ không bỏ rơi các ngươi.”

La Vân Khỉ nghe vậy cũng ngẩn người. Không ngờ đám hài tử nhỏ như vậy mà đã suy nghĩ được xa đến thế.

Nhưng mà… sinh hài tử cái gì chứ!

Đã hai lần bị hắn chiếm tiện nghi, vậy là quá đủ rồi! Không thể để chuyện gì xảy ra thêm nữa!

Nàng liền cuộn mình thành bánh chưng, dán sát người vào vách tường.

Hàn Diệp liếc qua, thấy dáng nàng co rúm lại, không khỏi nhếch môi cười.

Sau khi đắp chăn cho đệ muội, hắn thổi đèn rồi cũng lên giường.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ:

Phòng này dường như hơi nhỏ thật… làm gì cũng không tiện. Đệ muội cũng ngày càng lớn, chẳng thể để ngủ cùng mãi thế này… Nếu thật có thể đỗ đạt, nhất định phải dựng lấy một gian nhà lớn.

Ánh mắt lại nhìn về phía La Vân Khỉ đang cuộn như cái kén, hắn không khỏi mơ mộng — nếu hai người có hài tử, liệu sẽ giống nàng hơn, hay giống hắn?

Cứ thế vừa nghĩ ngợi, vừa chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi Hàn Diệp phát ra tiếng ngáy đều đều, La Vân Khỉ mới dám cử động.

Quay người lại, thấy Hàn Diệp nằm nghiêng co ro ôm lấy vai, nàng bất giác trừng mắt:

Ngốc quá, thiếp không cho chăn thì chàng cũng không biết tự kéo lấy một chút sao?

Nàng nhẹ nhàng kéo một góc chăn, đắp lên người hắn. Chẳng bao lâu sau, thấy thân thể hắn dần dần thả lỏng, ngủ yên ổn hơn.

Ánh trăng rọi xuống, vẽ nên những đường nét rõ ràng mà dịu dàng trên khuôn mặt cương nghị kia, khiến hắn càng thêm tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.

La Vân Khỉ lặng lẽ nhìn hắn, bất giác ngẩn ngơ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com