Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 43: Sâu Lớn Biết Cắn Người (1/2)



Trời ạ, bột mì trắng cũng có rồi!

Khoảnh khắc ấy, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy mình như vừa chiếm được thiên hạ.

Cuối cùng, nàng cũng có thể hấp màn thầu, nướng bánh, muốn ăn mì lúc nào cũng được!

Nàng kích động đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp, khóe mắt cong cong như trăng non, nụ cười như hoa nở rộ.

“Chàng nhất định có thể trúng cử, thiếp trông cậy cả vào chàng đó.”

Thấy dáng vẻ tin tưởng hết lòng của La Vân Khỉ, lòng Hàn Diệp cũng bất giác nóng lên.

Cả đời này, tâm nguyện lớn nhất của hắn là đọc sách thành tài, vinh hiển tổ tông.

Thuở trước nhà nghèo đến cơm chẳng đủ ăn, hắn chưa bao giờ dám mơ đến việc dùi mài kinh sử. Nay thấy La Vân Khỉ một lòng ủng hộ, bao nhiêu nhiệt huyết chôn giấu bấy lâu phút chốc lại bùng cháy.

Ngón tay siết nhẹ lấy cổ tay mảnh mai của nàng, Hàn Diệp nghiêm nghị gật đầu:

“Nếu thật sự có cơ hội đọc sách, ta nhất định sẽ chăm chỉ khổ học.”

Hàn Dung lập tức vỗ tay hoan hô:

“Đại ca cố lên!”

Hàn Mặc cũng cười tươi:

“Đại ca, đệ tin huynh! Tương lai nhất định sẽ làm quan lớn!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười. Đứa nhỏ này thật có mắt nhìn, ca ca ngươi không chỉ làm quan lớn, mà còn là người đứng dưới một người, trên vạn người đó.

Cả nhà vui vẻ dùng bữa tối. Mà bên cạnh, Lý Nhị Nương lại bắt đầu nổi lòng dòm ngó.

Mấy ngày nay, bà ta lén lút quan sát, không thấy Hàn Diệp mang thứ gì mới về, nhưng sao nhà hắn lại ngày ngày có mùi thịt?

La Vân Khỉ cũng chỉ quanh quẩn trong viện, chẳng ra ngoài mấy. Vậy thịt rau nhà họ lấy từ đâu ra?

Chợt nhớ lại mấy hôm trước, hai đứa nhỏ từng gào khóc gọi tẩu, nói La Vân Khỉ treo cổ. Chẳng lẽ… người trước mắt chẳng phải là nàng, mà là yêu quái mượn xác hoàn hồn?

Nếu không, sao nhà bọn họ đột nhiên cái gì cũng có?

Càng nghĩ càng thấy bất thường, càng nghĩ càng đố kỵ đến nghiến răng.

Bà ta hận đến phát uất, trong lòng thầm rủa:

"Con tiện nhân La Vân Khỉ! Dù ngươi không phải yêu tinh, ta cũng phải khiến người người tin rằng ngươi là yêu tinh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngươi muốn sống sung sướng? Không có cửa đâu!

Còn bên này, La Vân Khỉ vừa dọn dẹp xong bát đũa, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, ôm một bó cỏ Ô Lỗ, ngồi xuống bậc đá trước cửa bắt đầu vò sợi.

Không biết từ khi nào, Hàn Diệp cũng đi ra, ngồi xuống cạnh nàng, cùng nhau làm việc.

Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú, lòng La Vân Khỉ thoáng xót xa:

“Chàng bận rộn cả ngày rồi, mau vào nghỉ ngơi đi, việc này để thiếp làm là được.”

Hàn Diệp lắc đầu:

“Ta không mệt. Người thật sự vất vả là nàng, mỗi ngày vừa chăm trẻ vừa nấu cơm, lại còn phải làm bao nhiêu việc nữa.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng kia, La Vân Khỉ bất chợt nhớ lại cảnh Hàn Diệp hôn mình khi trước. Mặt nàng nóng lên, vội vàng cúi thấp đầu:

“Có gì đâu, cũng là việc trong nhà thôi mà. Chàng mỗi ngày lên núi đốn củi, còn phải đi đường xa mang đi bán, mới thật khổ. Mau vào nghỉ đi.”

Thấy cái cổ trắng nõn của nàng thoáng ửng hồng, Hàn Diệp bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khẽ động. Hắn chợt cong khóe môi, nghiêng đầu nhìn nàng cười:

“Trong đầu nàng lại đang nghĩ gì đó hử?”

La Vân Khỉ bị hỏi đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi thẹn quá hóa giận, đưa tay giật lấy bó cỏ trong tay Hàn Diệp, hậm hực nói:

“Chuyện của thiếp, cần gì chàng quản? Mau vào nhà cho thiếp!”

Hàn Diệp vẫn ngồi yên không động, nơi khóe mắt lại dần sâu thêm nét cười.

Hắn bỗng phát hiện ra, bản thân rất thích dáng vẻ hổ báo dọa người này của La Vân Khỉ, hệt như tiểu miêu hoang hắn từng gặp trên núi, vừa vểnh đuôi vừa giương móng vuốt, trông mà đáng yêu vô cùng.

La Vân Khỉ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nóng rực của Hàn Diệp đang chăm chú nhìn mình, lòng càng thêm rối loạn, gò má cũng đỏ rực tựa ráng chiều, như thể tâm tư vừa bị nhìn thấu.

Nàng lập tức nổi giận, phồng má đứng bật dậy:

“Chàng không đi thì thiếp đi!”

Nói rồi liền quay người bước vào nhà, nào ngờ một chân lại vướng vào đám cỏ Ô Lỗ bên cạnh, cả người lập tức chao đảo, ngã chúi về phía trước.

Chỉ thấy trước mắt hoa lên, ngay khoảnh khắc sắp tiếp đất, một đôi tay rắn chắc ôm lấy nàng.

Trong lòng La Vân Khỉ lập tức thấy ấm áp, cúi đầu nhìn xuống — là tay của Hàn Diệp.

“A!” – Nàng kêu lên một tiếng, xô mạnh hắn ra, rồi bỏ cả giày, chạy thẳng lên giường, trùm chăn kín mít.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com