Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 53: Lòng Như Bị Mèo Cào Một Cái (1/2)



Hơi thở ấm nóng phả nơi vành tai, La Vân Khỉ chỉ cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật, chân tay bỗng chốc nhũn ra, chẳng còn mấy phần khí lực.

Nàng hoảng hốt, vội đưa tay đẩy Hàn Diệp ra.

“Mau buông tay, hai đứa nhỏ còn đang chơi ngoài viện kìa.”

Hàn Diệp ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói khàn khàn vang lên:

“Nàng yên tâm, bọn nhỏ sẽ không vào đâu.”

Lời còn chưa dứt, môi hắn đã rời vành tai mềm mại mà trượt xuống, khẽ cắn nhẹ lên chiếc cổ nõn nà của La Vân Khỉ.

“Đừng mà…”

Nàng cố hết sức đẩy Hàn Diệp, miệng vừa ngăn cản, nhưng thân thể lại không thể khống chế, bất giác bật ra một tiếng rên khe khẽ, cả người như nhũn ra, gần như ngã gục vào lòng Hàn Diệp.

Lồng n.g.ự.c Hàn Diệp phập phồng nặng nề, bàn tay ấm áp đã luồn vào trong vạt áo nàng...

Ngay khoảnh khắc làn da bị cọ nhẹ, La Vân Khỉ như bừng tỉnh khỏi mộng, thân thể khựng lại.

Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng bước chân.

“Muội tử Hàn gia có ở nhà không?”

La Vân Khỉ vội đẩy mạnh Hàn Diệp ra, chỉnh lại mái tóc rồi tất tả chạy ra sân.

“Thì ra là Tào tẩu tử, ta có ở đây, có chuyện gì vậy?”

Tào tẩu là hàng xóm Hàn gia, trước kia vì nói xấu La Vân Khỉ mà bị trượng phu mắng một trận. Hôm nay tự dưng đến cửa, chẳng rõ là có việc gì, mong rằng đừng giống như Lý Nhị Nương, lại sinh thêm phiền toái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Tào tẩu ngượng ngùng xoa tay, cười khẽ nói:

“Hàn muội tử, ta nghe Tường Vi bảo là đang học muội đan dép cỏ, gần đây cũng kiếm được chút bạc lo việc trong nhà. Ta thấy mùa cày còn chưa tới, cũng muốn học chút thủ nghệ.”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Được thôi, tới học đi, cỏ trên núi vẫn còn nhiều lắm.”

Tào tẩu mừng rỡ không thôi:

“Thật đa tạ muội tử! Ta đã làm sẵn kim móc theo mẫu Tường Vi rồi, chỉ đợi muội chỉ dạy.”

Nhìn thấy Tào tẩu chuẩn bị đâu ra đấy, La Vân Khỉ thầm nghĩ: cũng tốt, đỡ phải chạm mặt Hàn Diệp, bèn lấy kim ra dạy nàng ta cẩn thận.

Nói chuyện một hồi, La Vân Khỉ cũng thấy tẩu tử nhà họ Tào không phải kẻ có tâm địa xấu, chỉ là hay thích chuyện thị phi mà thôi.

Hai người ngồi móc giày, thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Chẳng mấy chốc trời đã tối mịt, Tào tẩu cầm nửa chiếc mặt giày cảm ơn rối rít rồi cáo từ ra về.

“Thật cảm tạ muội tử, nếu mai này bán được đồng nào, nhất định không quên ơn muội. Trời cũng không còn sớm, ta xin phép về trước.”

La Vân Khỉ tiễn nàng ra tận cửa lớn, lúc quay về thì thấy Hàn Diệp đã nằm xuống, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ai oán rồi lặng lẽ quay mặt đi.

La Vân Khỉ lập tức nhớ tới con ch.ó Đại Kim Mao mình từng nuôi – mỗi khi không được ăn xúc xích cũng hay dùng ánh mắt ấy nhìn nàng. Nàng suýt bật cười, nhưng vẫn cố nhịn.

Không thể lơi lỏng, càng không thể để Hàn Diệp được đằng chân lân đằng đầu. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt tràn đầy dục vọng kia, lòng nàng lại như bị mèo nhỏ cào một nhát – tê tê, ngứa ngứa, chẳng thể diễn tả rõ là cảm giác gì.

La Vân Khỉ khẽ hít sâu một hơi, đè nén những ý nghĩ lung tung rồi xoay lưng lại, cùng Hàn Diệp ngủ theo thế “lưng tựa lưng”.

Nhưng Hàn Diệp lại chưa hề ngủ, một lúc sau đã lật người lại. La Vân Khỉ giật nảy mình, lập tức lùi ra xa, nhỏ giọng cảnh báo:

“Trẻ con vừa mới ngủ, chàng đừng có làm càn đấy.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com