“Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ muốn nhắc nhở một câu: một khi vào học, ta không thể ngày nào cũng về nhà, nàng ở nhà trông hai đứa nhỏ, nhất định phải nhớ đóng cửa cẩn thận.”
La Vân Khỉ đỏ mặt đến tận mang tai – thì ra chỉ là nàng nghĩ bậy.
Nàng vội vàng quay mặt đi, học theo hắn nhìn lên nóc nhà:
“Chàng chỉ cần yên tâm đọc sách, những việc khác không cần lo, thiếp tự biết chăm sóc mình.”
Hàn Diệp gật đầu, lại dặn thêm:
“Mấy hôm nay ta đã chẻ đủ củi dùng trong một tháng. Ta sẽ tính toán ngày trở về, nếu không đủ thì ta về sớm hơn. Khi tìm được học đường, ta sẽ nhờ Thành Vũ gửi tin về. Nếu có chuyện gấp, nàng cứ đến tìm ta.”
La Vân Khỉ khẽ đáp:
“Ừm, thiếp nhớ rồi.”
Hàn Diệp lại nói:
“Tào tẩu không xấu, Tường Vi cũng là người thật thà, nàng cứ qua lại nhiều với họ cũng tốt.”
La Vân Khỉ không nhịn được quay đầu lại nhìn, không ngờ một thiếu niên trẻ như vậy mà tâm tư đã chu toàn đến thế, quả là một tiểu ôn nhu nam.
Nghĩ đến lần đầu tiên khi tỉnh lại, hắn còn lạnh mặt quát tháo với mình, nàng bất giác thấy buồn cười.
Hàn Diệp liếc mắt qua:
“Cười cái gì vậy?”
La Vân Khỉ vội nói:
“Không có gì, chỉ là thấy chàng có thể đến học đường đọc sách, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.”
Hàn Diệp nghe vậy cũng không đáp lời. Nếu không phải La Vân Khỉ mấy phen thúc ép, kỳ thực hắn cũng không có ý định rời đi.
Những ngày gần đây, hai người mới vừa dần hóa giải khúc mắc, tình ý vừa manh nha, nay lại phải ly biệt, trong lòng thật chẳng nỡ.
Thấy hắn chau mày, La Vân Khỉ liền đoán được tâm tư ấy, dịu giọng khuyên nhủ:
“Cũng chẳng phải đi xa xôi gì, nếu thấy nhớ nhà, chàng có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Hàn Diệp nghĩ lại cũng thấy có lý. So với La Vân Khỉ làm việc dứt khoát quả đoán, bản thân lại có phần đa sầu đa cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mày kiếm tựa như gươm bén từ từ giãn ra, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
“Hễ có cơ hội, ta sẽ trở về. Mọi chuyện trong nhà, nhờ cả vào nàng.”
La Vân Khỉ nhìn thấy đôi mắt sáng trong của Hàn Diệp, biết hắn không mang theo tâm tư nào khác, bèn để yên để bàn tay ấm áp ấy bao trùm lấy tay mình. Cảm giác này thật khiến người ta yên lòng.
“Những lời khách sáo ấy không cần nói, chiếu cố đệ muội vốn là việc ta nên làm.”
Hai người lại thủ thỉ tâm tình một lúc, sau đó nắm tay nhau an ổn mà ngủ.
Sáng hôm sau, hiếm khi La Vân Khỉ dậy sớm, tự tay làm một bữa sáng tươm tất cho Hàn Diệp, lại dẫn hai đứa nhỏ cùng tiễn hắn ra tận đầu thôn.
Nhìn bóng dáng Hàn Diệp đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, trong lòng La Vân Khỉ không khỏi nghèn nghẹn. Đợi đến khi bóng hắn khuất hẳn, nàng mới dắt theo hai tiểu oa nhi quay về.
Chẳng bao lâu, Tạ Tường Vi đã tới.
Nàng len lén ngó vào trong nhà, nhỏ giọng e dè hỏi:
“Tẩu tử, Hàn đại ca đi rồi ạ? Thành Vũ bệnh rồi, hôm nay đôi dép cỏ của muội vốn định nhờ Hàn đại ca mang đi bán hộ.”
La Vân Khỉ nghe vậy thì trong lòng bỗng chốc hân hoan – cơ hội chẳng phải đến rồi sao?
“Ca ca muội sáng nay đã lên trấn học đường rồi, không thì… chúng ta tự mang ra bán thử xem sao?”
Tạ Tường Vi có chút do dự:
“Chuyện này… không có nam nhân đi cùng, hai chúng ta liệu có ổn không?”
La Vân Khỉ mỉm cười, thần thái tự tin:
“Sợ gì chứ, có ta đây, bảo đảm không ai dám bắt nạt muội. Huống chi, tiền học của ca ca muội mới chỉ gom đủ cho tháng đầu, tháng sau còn chưa có, ta phải sớm chuẩn bị trước.”
Tiểu Hàn Mặc lập tức nói lớn:
“Tẩu tử, đệ cũng đi, đệ bảo vệ tẩu!”
Nhìn thân hình bé con mới cao tới nách mình, La Vân Khỉ bật cười, xoa đầu nó:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Nhiệm vụ của đệ là bảo vệ muội muội, chuyện của tẩu tử, không cần lo. Còn Tường Vi muội, ý muội thế nào?”
Nhìn thấy khí thế tự tin của La Vân Khỉ, Tạ Tường Vi cũng lấy hết dũng khí, khẽ cắn môi đáp: