Tạ Minh Hi

Chương 8



“Người tâm cơ đến thế, sao có thể tính sai được? Chỉ là vận khí của người vẫn luôn tốt thôi.”

 

Nghe ta nói vậy, đích mẫu thoáng ngờ vực, liếc nhìn ta một cái.

 

Ta bèn chậm rãi nói tiếp:

 

“Hôm ấy mẫu thân ta quỳ trước mặt người, tâm trạng của người khi ấy ra sao… hiện giờ, ta cũng y hệt.”

 

“Có điều, người có vận may không tệ — ta có thể cho người một con đường sống.”

 

Nói tới đây, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

 

“Người và Tạ Minh Nhu, đêm nay… chỉ được một người còn sống. Tùy người chọn.”

 

Ta như một bóng ma thì thầm:

 

“Nếu cả hai đều muốn sống, vậy để giữ vững luật lệ, ta đành phải… ngẫu nhiên g.i.ế.c một người.”

 

Nói dứt lời, mặc kệ đám người phía sau kinh hoàng thất sắc, ta quay người rời đi, còn dặn người khoá cửa phòng lại.

 

Ta lặng lẽ chờ đợi kết quả.

 

Và đêm ấy, đích mẫu treo cổ tự tận.

 

Tin bà ta tự vẫn truyền đến, vừa hay lúc ta đang dùng bữa, cảm thấy cơm canh hôm ấy cũng thơm ngon hơn vài phần.

 

Tưởng Thanh Dã — vị “cuồng đồ” hôm nọ — cũng đang ngồi bên. Vừa nghe tin, tay hắn run lên, chiếc đũa rơi thẳng xuống đất.

 

Ta mỉm cười khẽ hỏi:

 

“Phu quân sao lại tay trượt thế kia?”

 

Hắn lắc đầu không nói, trong khi tiểu đồng bên cạnh vội lên tiếng thay:

 

“Công tử mấy hôm nay không hiểu làm sao, đêm nào cũng gặp ác mộng, cơm nước chẳng nuốt nổi mấy miếng. Đã mời qua mấy vị lang trung tới xem, ai cũng nói chỉ là tâm thần bất an, không có gì đáng ngại.”

 

Ta bày ra vẻ mặt lo lắng:

 

“Phu quân nhất định phải uống thuốc đều đặn, rồi sẽ khá lên thôi.”

 

Tưởng Thanh Dã không đáp, ta liền đích thân bưng thuốc đến, dịu dàng đút từng ngụm cho hắn.

 

Chờ người rời đi, vẻ mặt ta lập tức lạnh xuống.

 

Lang trung tất nhiên nhìn không ra.

 

Loại dược này, là ta bỏ ra một khoản tiền lớn để cầu lấy — không màu, không vị, hoàn toàn không sơ hở, lại có thể khiến người ngày càng thần trí bất an, tâm khí rối loạn, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, dần dà hóa rồ, thần kinh đổ vỡ.

 

Tưởng Thanh Dã… hắn nhất định phải chết.

 

Ta chưa từng lơi là cảnh giác.

 

Bởi từ lúc vào Tưởng phủ, ta đã phát hiện một điều — so với thủ đoạn của Tưởng gia, thì đích mẫu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

 

Những trò biến thái của Tưởng Thanh Dã, ban đầu là trút lên người thường dân.

 

Kẻ nào thuận theo thì cho ít bạc lẻ, rồi tìm cớ diệt khẩu. Không thuận theo, thì cưỡng ép, sau đó thuê người đánh chết.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Về sau, mấy trò cũ không còn khiến hắn hưng phấn nữa, hắn bắt đầu dòm ngó đến các phu nhân nhà thế gia.

 

Chơi chán rồi lại sợ bọn họ mở miệng làm lộ chuyện, không thể đánh c.h.ế.t như dân thường, thì bèn nghĩ đủ cách g.i.ế.c người diệt khẩu.

 

Lý phu nhân rốt cuộc c.h.ế.t ra sao… ai dám chắc?

 

Đêm đó, phủ Định Bắc tướng quân sáng đèn suốt một đêm, tiếng ồn ào náo loạn kéo dài đến tận canh tư. Thế nhưng sang ngày hôm sau, bên ngoài chỉ truyền ra đúng một câu: “Lý phu nhân đột nhiên qua đời.”

 

Quả thực… giống hệt như kết cục mà đích mẫu ta đáng ra phải nhận lấy.

 

Nhưng đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Trong cả hai sự việc ấy, đều có cùng một bàn tay âm thầm giật dây, mượn thế đẩy sóng.

 

Tưởng Thanh Dã — hắn luôn có cách khiến các nữ nhân ấy chủ động dấn thân vào những chuyện không thể quay đầu, rồi đúng vào thời khắc bị phát hiện, hắn sẽ là người đầu tiên rút lui sạch sẽ.

 

Những nữ tử ấy, vì danh tiết mà không dám hé nửa lời.

 

Mà cho dù có dám nói… thì đã sao?

 

Tưởng Thanh Dã vốn chỉ chọn những kẻ “có thể xử lý được” — mới yên tâm mà xuống tay.

 

Phủ Định Bắc tướng quân lúc này, chẳng qua chỉ còn cái vỏ rỗng. Còn phụ thân ta… chỉ là một viên quan lục phẩm nhỏ bé, lại còn đang làm việc dưới trướng Tưởng đại nhân.

 

Người như ta, nếu một ngày chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào — hắn tuyệt sẽ không nương tay mà vứt bỏ.

 

Đặc biệt là đêm hôm ấy.

 

Hắn đột nhiên bước vào phòng ta, ánh mắt lạnh lùng, môi khẽ nhếch:

 

“Ta tuy không thể động tình với ngươi, nhưng để lại cho ngươi một đứa con… thì vẫn có thể.”

 

Tưởng Thanh Dã vừa nói, vừa sai người gọi cả Thải Thi tới hầu, bảo nàng cùng ta “hầu hạ” hắn một đêm, coi như giúp hắn tăng hứng thú.

 

Tưởng phu nhân biết chuyện lại chẳng tức giận, thậm chí còn sai người mang rượu Ôn Tình tới, bảo là để trợ hứng cho hắn.

 

Mơ hồ trong men say, ta nghe rõ tiếng bà ta cười mà nói:

 

“Những chuyện khác thì không sao, đứt tay gãy chân cũng được… chỉ cần cháu đích tôn của ta, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”

 

“Được rồi mẫu thân, còn chưa thấy bóng dáng gì đâu, người đừng vội — con tự có chừng mực.”

 

Tưởng Thanh Dã nhàn nhạt đáp.

 

Trước lúc hôn mê, ta chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Thải Thi. Muốn nhúc nhích một chút cũng không nổi, cả người mềm nhũn vì dược tính, đến xoay mình cũng bất lực.

 

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thải Thi toàn thân đầy vết thương.

 

Mà ta thoát được một kiếp, một là nhờ Thải Thi liều mình che chở, hai là bởi đêm đó Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ triệu Tưởng đại nhân vào cung, lại còn chỉ đích danh Tưởng Thanh Dã theo cùng.

 

Khi giúp Thải Thi bôi thuốc, ta vừa thấy đau lòng, vừa không thể kìm nén cơn phẫn hận trong lòng, mặc nàng liên tục nói: “Nô tỳ không sao.”

 

May thay, hiện giờ ta đang nắm trong tay một cơ hội tuyệt hảo.

 

Tưởng đại nhân vướng vào một vụ án tham ô quân nhu, người đã bị lưu lại trong cung tra hỏi.

 

Tưởng Thanh Dã tuy được thả về, nhưng bị đánh phạt hai mươi trượng giữa Kim Loan điện.

 

Hắn trở về nhà trong bộ dạng suy kiệt, ta liền như thể đã quên sạch chuyện đêm đó, một mực chăm sóc hắn chu đáo, không rời nửa bước, thuốc thang đều tự tay bốc, canh giờ canh sắc, tự mình nấu nướng.