Hai mươi trượng với hắn chẳng là gì, nghỉ ngơi vài hôm là lại khỏe mạnh.
Thế nhưng ta đã lặng lẽ hòa kim trấp (nước tiểu người) vào thuốc mỡ, khiến vết thương của hắn cứ lở loét mãi không lành.
Trong thang thuốc còn có thêm bí dược — ngày một ngày hai ăn mòn thân thể, đêm đến ác mộng liên miên, những gương mặt oan hồn từng bị hại cứ thế lần lượt hiện lên trong giấc ngủ của hắn.
Đêm ấy, tuyết rơi trắng xóa cả sân.
Tưởng phu nhân lòng như lửa đốt, canh cánh trong phòng chờ tin tức.
Cuối cùng cũng chờ được — chỉ tiếc, người trở về… lại là t.h.i t.h.ể lạnh cứng của Tưởng đại nhân.
“Hoàng thượng hạ chỉ, ban cho trăm lượng hoàng kim, làm phí liệm táng cho Tưởng đại nhân… Ai da, sao lại hồ đồ đến thế, vì muốn chứng minh bản thân mà ngay giữa triều tự vẫn để tỏ lòng trong sạch!”
Tên thái giám truyền chỉ còn giả vờ đưa tay lau lệ, khóc đôi ba giọt lệ cá sấu.
Chuyện này vốn dĩ Hoàng thượng muốn ém nhẹm. Chỉ là dính líu quá rộng, khó xử lý tường tận.
Giờ dân chúng phẫn nộ, triều đình buộc phải chọn ra một người chịu tội thay.
Tưởng đại nhân lấy cái c.h.ế.t tự chứng minh thanh bạch, quả thật đủ để xoa dịu sóng gió, đổi lấy lời khen “thanh liêm” ngoài phố phường.
Tưởng phu nhân đau đớn đến lả người.
Khóc đến mê man, tỉnh rồi lại tiếp tục gào khóc đến ngất.
Mà ta… bình tĩnh gánh vác mọi việc hậu sự, đứng ra chủ trì tang lễ.
Chuyện này, tất nhiên chẳng liên quan gì đến ta cả.
Không phải ta từng âm thầm nhìn trộm mấy quyển công văn trong thư phòng. Cũng không phải ta đem bí mật ấy lan truyền ra ngoài để lọt tới tai long nhan.
Bởi vì — tất cả đều do những đôi “mắt” mà ta nuôi dưỡng tự mình làm ra.
Tưởng phu nhân vì bi thương cực độ mà phát bệnh tim, đến khi lang trung tới thì… người đã tắt thở.
Tưởng Thanh Dã nghe tin dữ, bệnh tình càng thêm trầm trọng.
Tinh thần hắn bắt đầu có dấu hiệu điên loạn, một câu hỏi lặp lại ba lần:
“Minh Hi, ta chỉ còn lại mình nàng… nàng sẽ mãi mãi ở bên ta, đúng không?”
Ta mỗi lần đều dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Tất nhiên rồi. Thiếp sẽ ở bên chàng… cho đến ngày chàng chết.”
Tưởng Thanh Dã ngẩn người:
“Không phải nàng sẽ đi theo ta sao?”
Ta khẽ lắc đầu, vẫn giữ nụ cười ôn hòa:
“Chàng quên rồi sao? Đứa bé của chúng ta đã ba tháng rồi. Lang trung đã xem qua mạch, nói nhất định là một bé trai.”
Tưởng Thanh Dã đôi mắt lờ đờ, ánh nhìn đã chẳng thể tập trung, nhưng vẫn gật đầu:
“Phải rồi… suýt chút nữa thì quên. Nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho con.”
Thấy hắn nói xong, ta quay sang vị trưởng lão trong tông tộc vừa tới thăm bệnh:
“Nếu chẳng phải vì đứa bé này… thiếp thật không biết mình còn có thể gắng gượng đến bao giờ.”
Vừa nói, ta vừa nhẹ nhàng xoa lên bụng, vành mắt đỏ hoe, như thể thực sự nghẹn ngào.
Trưởng lão thở dài:
“Yên tâm đi. Dù sau này Thanh Dã có chuyện gì… thì mẹ con con, Tưởng gia cũng sẽ hết lòng chăm sóc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ vậy thôi, cũng đã đủ đền đáp cho mấy đêm ta phải nén ghê tởm mà nằm kế bên hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một đứa con vốn không tồn tại thì đã sao?
Chỉ cần chờ đến khi tháng ngày trôi tới, đứa bé kia vẫn sẽ “thuận lợi chào đời”.
Nhận nuôi một đứa trẻ, thay mận đổi đào — dễ như trở bàn tay.
Mà màn kịch tối nay, chính là lần phát huy giá trị cuối cùng của Tưởng Thanh Dã.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thanh Dã — kẻ mê mê tỉnh tỉnh suốt mấy ngày — đã chết.
Có lẽ là… c.h.ế.t vì sợ hãi.
Hắn cứ luôn miệng nói có người muốn g.i.ế.c mình.
Nào là phu nhân họ Lý, họ Triệu… thậm chí cả tên của đích mẫu cũng bị hắn lẩm bẩm không dứt.
Tóm lại, hắn đã thực sự… dầu cạn đèn tắt, vô phương cứu chữa.
Mượn lời trưởng lão, ta giờ đây đã là quả phụ duy nhất mang trong mình cốt nhục của Tưởng gia.
Tuy Tưởng phủ ngày nay đã chẳng còn như xưa… nhưng ta thì thấy vậy là đủ tốt rồi.
Ta bán luôn gian nhà cũ của Tưởng gia, rồi thu xếp một chốn khác để dọn đến ở.
Không danh không phận thì đã sao?
Đống vàng bạc kia đủ để ta ăn ngon mặc ấm cả đời, chẳng cần ai ban ân bố thí.
Ta từng quỳ trước tổ mẫu suốt một ngày một đêm, bày tỏ quyết tâm —
Thà gả cho kẻ bán than gánh nước làm chính thê, chứ quyết không làm thiếp cho ai.
Mà người cha vẫn luôn mờ nhạt trong cuộc đời ta, vào lúc này lại chủ động tới tìm ta cầu cứu.
Sau cái c.h.ế.t của Tưởng đại nhân, phụ than ta vì từng làm việc cho ông ta mà đắc tội không ít người, hiện tại những kẻ ấy đã bắt đầu trở mặt.
Ông cần một khoản ngân lượng, nói rằng nếu có bạc, có thể đưa tới quan phủ cấp cao, làm lễ vật mở đường, để tìm một chốn dung thân.
Ta đương nhiên đáp ứng ngay.
Dù sao thì… ông vẫn là phụ thân ta.
Vì vậy, khi ông bị liệt kê trong danh sách đồng phạm bị tố cáo tham ô, ta liền sai người phong kín một phong ngân phiếu, đưa tới chỗ quan xử án.
Không cần bọn họ làm gì cả, chỉ nói một câu:
“Xin hãy công tư phân minh.”
Vậy là đủ.
Kết quả: phụ thân bị tống giam.
Một kết cục không tệ chút nào — ngồi trong lao ngục năm năm.
Nếu năm năm sau còn sống sót trở ra, lúc đó ta sẽ tính chuyện lấy lại số bạc đã lót tay cho nha dịch, những người từng “chăm sóc đặc biệt” cho ông trong ngục.
Gió nhẹ thoảng qua, ta ngồi giữa sân, thong thả xem sổ sách.
Nhìn từng khoản lợi nhuận không ngừng đổ về, lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thấy chưa?
Con người làm sao có thể xui xẻo mãi được?
Hết.