Trong buổi tuyển tú, ta bỗng nghe được tiếng lòng của hoàng đế.
[Nhan sắc cao vậy? Chắc chắn là nữ chính rồi!]
[Ánh mắt đầy dã tâm thế kia, chắc chắn có kịch bản đại nữ chủ trong tay!]
[Trẫm sủng nàng lên tận trời, nhất định sẽ công lược thành công!]
Ta ngẩng đầu, vừa vặn thấy ánh mắt rực lửa của hoàng đế đang nhìn mình chằm chằm.
Ờ...
Nhưng ta chỉ là một nữ phụ độc ác thôi mà.
Đích tỷ mới là nữ chính.
01
Hôm tuyển tú, đích tỷ trang điểm theo kiểu mặt mộc, mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, chuẩn bị đi tuyển tú như vậy.
Mẫu thân cả khuyên tỷ ấy mặc đơn giản quá, chi bằng đổi sang bộ màu hồng phấn, cài thêm trâm vàng nữa, trông sẽ tươi tắn hơn.
Đích tỷ lắc đầu, cười nhạt:
"Con không có ý định vào cung."
"Người khác thấy hoàng gia là phú quý tột đỉnh, nhưng với con, nó chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu."
Dưa Hấu
"Con chỉ mong: Ước gì người một lòng, đầu bạc chẳng rời xa."
Mẫu thân cả bất lực lắc đầu, quay sang cài chiếc trâm vàng định tặng cho đích tỷ lên tóc ta.
Tống gia thế nào cũng phải có một người vào cung.
Không phải đích tỷ, thì chắc chắn là ta.
Ta cúi đầu cảm ơn mẫu thân cả, trong lòng thầm cười nhạo.
Kiếp trước, đích tỷ đã dựa vào vẻ thanh lệ thoát tục này để nổi bật giữa đám đông.
Giữa khu vườn trăm hoa đua nở, tỷ ấy như một giọt sương ban mai, thanh mát ngọt ngào.
Hoàng đế vô cùng kinh diễm, lập tức đưa đích tỷ vào cung, phong làm quý nhân.
Đích tỷ tính tình thanh cao như cúc, chẳng màng danh lợi.
Ba năm sau khi nhập cung, tỷ ấy được sắc phong làm hoàng hậu.
Còn ta, sau khi cùng vào cung, chỉ mong tranh sủng, rạng danh gia tộc.
Nhưng cuối cùng, vì quá nổi bật mà bị hãm hại, c.h.ế.t thảm nơi lãnh cung.
Đến khi c.h.ế.t rồi, ta mới biết, mình sống trong một cuốn tiểu thuyết cung đấu.
Đích tỷ là nữ chính.
Ta chỉ là nữ phụ.
Hơn nữa còn là thứ nữ, xuất thân thấp kém nhất.
Đến cả nỗ lực cũng bị coi là hèn hạ.
02
Nhưng nếu không vào cung, ta cũng chẳng có tiền đồ gì.
Vì đích tỷ thanh cao như cúc, luôn miệng nói không muốn nhập cung, nên Tống gia dồn hết tâm sức bồi dưỡng ta, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Mẫu thân đẻ ta vốn là một thanh quan ở kỹ viện, di truyền cho ta khuôn mặt hồ mị trời sinh.
Số phận của ta, sinh ra là để làm sủng phi.
Kiếp trước thất bại thì sao chứ?
Kiếp này ta rút kinh nghiệm, cố gắng lại lần nữa, nhất định sẽ thành công.
Để thuận lợi trúng tuyển, ta cẩn thận tô lại lông mày trên xe ngựa, rồi thoa thêm chút son.
Đích tỷ ngồi bên cạnh nhìn ta, khẽ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Muội muội có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhất định sẽ được Hoàng thượng để mắt."
"Vậy muội xin nhận lời chúc tốt đẹp của tỷ tỷ." Ta đáp.
Hai người chúng ta mang tâm tư riêng tiến cung, xếp thành hàng, chờ đợi hoàng đế triệu kiến.
Đoàn người di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt chúng ta.
Một hàng tú nữ đồng loạt hành lễ theo quy củ.
Trong điện, hoàng đế và thái hậu đang ngồi.
Đúng lúc này, ta chợt nghe thấy một giọng nam xa lạ.
[Nữ chính tên Tống... Tống gì ấy nhỉ?]
[Trẫm chỉ nhớ là con gái Lại bộ Thị lang.]
Đúng lúc này, thái giám xướng tên đích tỷ và ta:
"Lại bộ Thị lang Tống Cửu Khanh chi nữ, Tống Thanh Trúc, mười bảy tuổi."
"Tống Uyển Uyển, mười sáu tuổi."
Trẫm...?
Chẳng lẽ, ta vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng đế?
Tim ta đập thình thịch, đánh bạo ngẩng đầu.
Ánh mắt hoàng đế đảo qua đảo lại giữa ta và đích tỷ.
Cuối cùng, dừng lại trên người ta.
Ta và hoàng đế bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng lòng của hoàng đế vang vọng bên tai.
[Nhan sắc cao vậy? Chắc chắn là nữ chính rồi!]
[Nhìn ánh mắt đầy dã tâm kia, chắc chắn là kịch bản đại nữ chủ!]
[Trẫm sủng nàng lên tận trời, nhất định sẽ công lược thành công!]
Nghĩ vậy, hắn giơ tay chỉ ta.
"Chọn nàng, Tống Uyển Uyển."
"Trẫm thấy nàng rất tốt, phong làm Uyển tần."
Ta:?
Thái hậu:?
Các tú nữ:??
Đích tỷ:???!
Nói xong, hoàng đế thản nhiên nâng chén trà trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Nhưng bên tai ta, tiếng lòng hắn vui sướng như muốn bay lên trời.
[Trẫm có đẹp trai không! Vừa vào cung đã cho nàng vị trí cao như vậy!]
[Mau yêu trẫm đi! Mau tăng độ hảo cảm đi!]
[Ơ, sao độ hảo cảm không tăng mà còn giảm? Lẽ nào là...]
Tim ta hẫng một nhịp.
Nhưng ngay sau đó, tiếng lòng hắn lại mang theo vài phần khâm phục.
[Không sợ hãi vinh nhục, không vì danh lợi mà cúi đầu, quả không hổ là nữ chính!]
[Thật khác biệt.]
...
Hả?