Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 4



"Thảo nào độ hảo cảm mãi không tăng."

 

"Tiếp theo trẫm phải làm gì?"

 

"Đợi con của nữ chính được lập làm thái tử, trẫm tự vẫn có được không?"

 

"Đến khi nữ chính thành thái hậu, liệu nàng có thật lòng với trẫm dù chỉ một chút không?"

 

06

 

Sau khi rửa sạch thanh danh cho ta, hoàng đế hạ lệnh điều tra triệt để.

 

Rất nhanh, kẻ chủ mưu đứng sau là Thư phi bị lôi ra ánh sáng.

 

Hoàng đế giáng Thư phi xuống làm Đáp ứng.

 

Sau đó, lại lấy cớ ta chịu ấm ức, mà tấn phong ta làm Uyển phi.

 

Tuy rằng đã thăng vị, nhưng hoàng đế không còn đến ngủ ở cung ta mỗi đêm, mà thường xuyên ngủ một mình tại Cần Chính điện.

 

Đám người trong hậu cung lại bắt đầu rục rịch.

 

Nhưng hoàng đế cũng không sủng hạnh ai khác.

 

Ngày ngày, hắn dẫn ta đi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngắm hoa làm thơ.

 

Nghe từ tiếng lòng của người, hình như người đang mong muốn tìm ra phương pháp chinh phục ta thông qua sự giao tiếp sâu sắc từ tâm hồn.

 

Nhưng đáng tiếc, tiến độ chinh phục vẫn giậm chân tại chỗ.

 

Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.

 

Ta thật không ngờ, phản ứng của hoàng đế lại chậm chạp đến thế.

Dưa Hấu

 

Hơn nửa năm rồi, mà hắn vẫn chưa nhận ra mình đã nhận nhầm nữ chính!

 

Cùng lúc đó, cuối cùng thì đích tỷ cũng đã dưỡng bệnh xong.

 

Tỷ ấy không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, bèn đến ngự hoa viên, chuẩn bị tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ với hoàng đế.

 

Khi đích tỷ đến, ta đang ở Hồ Tâm đình xem hoàng đế phê tấu chương.

 

Đích tỷ rút kinh nghiệm từ lần tuyển tú trước, từ bỏ những bộ y phục màu xanh nhạt thanh đạm, mặc một bộ váy màu hồng phấn, cất tiếng hát trong ngự hoa viên.

 

Hát hết bài này đến bài khác, hoàng đế vẫn không hề lay động.

 

[Độ hảo cảm -5]

 

"..."

 

Hoàng đế im lặng.

 

Hắn quay đầu nhìn ta, ta vội vàng cúi gằm mặt giả làm chim cút.

 

[Sao độ hảo cảm lại đột ngột giảm thế này?]

 

[Lẽ nào...]

 

Trong lòng ta cũng có chút căng thẳng.

 

Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra mình tìm nhầm người rồi sao?

 

Nhưng cho dù hắn có phát hiện ra, ta cũng không sợ.

 

Là chính hắn nhận nhầm, ta có bao giờ nói mình là nữ chính đâu.

 

Ánh mắt hoàng đế lướt qua đích tỷ ở đằng xa, cuối cùng dừng lại trên người ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Chẳng lẽ là vì trẫm đã không thể làm một vị hoàng đế tốt?"

 

...

 

Hả?

 

Ta định thần nhìn lại, phát hiện ánh mắt mình đang dán chặt vào tấu chương trước mặt.

 

Đó là một bản tấu chương về việc cứu trợ thiên tai.

 

Nửa năm trước xảy ra nạn châu chấu, mấy tỉnh mất trắng vụ mùa.

 

Mất mùa, dân chúng ly tán khắp nơi, vợ chồng con cái mỗi người một ngả.

 

Hoàng đế vội vàng phái đại thần đi cứu tế.

 

Nhưng không ngờ, đây không chỉ là thiên tai, mà còn là nhân họa.

 

Trong nạn đói, bọn hào cường hào địa phương nắm giữ lượng lớn lương thực, không những không phát chẩn mà còn ngồi yên nâng giá.

 

Công tác cứu tế gặp trở ngại.

 

Bản tấu chương này, viết đầy những thảm cảnh ở địa phương.

 

Xương trắng phơi đầy đất, xác c.h.ế.t ngổn ngang.

 

Phụ thân mẫu thân lìa con, bán vợ đợ con.

 

Ta càng đọc càng kinh hãi.

 

Quỳnh Châu là một trong những tỉnh chịu thiệt hại nặng nề nhất trong đợt thiên tai này.

 

Cũng là quê hương của mẫu thân ta.

 

Mẫu thân ta sinh ra trong một gia đình nông dân. Khi còn trẻ, tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

 

Đáng tiếc không được bao lâu thì nạn đói ập đến.

 

Mẫu thân ta bị bán vào kỹ viện.

 

May mắn được phụ thân để ý, chuộc thân rồi đưa về Tống gia.

 

Khi còn bé, bà thường kể chuyện bên tai, dặn dò ta dù cuộc sống bây giờ có tốt hơn thì cũng phải thương xót những người khốn khổ.

 

Khi còn trẻ, ta căm phẫn bất bình.

 

Nhưng khi trưởng thành, nhiệt huyết năm xưa đã bị cuộc sống mưu sinh tầm thường thay thế.

 

Kiếp trước, có lẽ cũng có nạn đói này?

 

Nhưng đối với một quyển cung đấu văn, chuyện này quá nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

 

Dù có nhắc đến, cũng chỉ là những nữ nhân hậu cung lợi dụng tai họa để loại trừ đối thủ, biến nó thành đao phủ.

 

Nhưng thực tế, trong tờ tấu ngắn ngủi này, là m.á.u và nước mắt của hàng triệu sinh linh, hàng chục vạn gia đình.

 

Chẳng ai quan tâm đến điều đó.

 

Ta là nữ phụ, nên c.h.ế.t không yên thân.

 

Còn họ chỉ là pháo hôi.

 

Trong cuốn sách này, hàng chục vạn pháo hôi c.h.ế.t đi, đến cái tên cũng không xứng được nhắc đến.

 

Hoàng đế nhìn ta hồi lâu.