Nhờ có hai tỷ muội ta đắc sủng trong hậu cung, phụ thân mới từng bước thăng tiến ở triều đình.
Dù hai ta không ưa nhau, dù sao cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây.
Nhưng kiếp này, rõ ràng Hoàng Thượng đã đổi khẩu vị, không còn thích kiểu người nhạt nhẽo như hoa cúc nữa.
Đích tỷ à đích tỷ, tỷ ấy không sợ mình cứ nhạt nhạt rồi tàn luôn sao?
Hay là, đích tỷ còn có con át chủ bài nào mà ta không biết?
Ta còn đang suy tư thì Cao công công, thái giám thân cận của Hoàng Thượng, đột nhiên bước vào:
"Khởi bẩm Uyển tần nương nương, Hoàng Thượng mời ngài đến Càn Thanh cung một chuyến." Hắn cúi người nói.
Ta có chút kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cao công công cẩn thận đáp:
"Trong chè ngọt của Thanh Hà công chúa bị bỏ thêm nước mía, công chúa đã trúng độc."
Dưa Hấu
"Hoàng Thượng hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt và phát hiện gần đây chỉ có Vĩnh Thọ cung lĩnh mía."
"Phương quý nhân đang làm ầm ĩ lên kìa."
Hắn vừa dứt lời, đích tỷ đã khẽ nhướng mày.
Trong mắt nàng ánh lên bốn phần thanh cao, ba phần lạnh nhạt, hai phần lo lắng và một phần "quả nhiên là như vậy".
Ta nổi hết cả da gà.
Không muốn nhìn vẻ thanh cao thoát tục của tỷ ấy nữa, ta lập tức theo Cao công công đến Càn Thanh cung.
Thanh Hà công chúa là con của Phương quý nhân, năm nay mới hai tuổi.
Tuổi này mà ăn nhầm nước mía đỏ thì khổ sở lắm.
Kiếp trước cũng có chuyện này.
Thư phi ghen ghét đích tỷ được sủng ái, nên đã dùng chuyện này để hãm hại tỷ ấy.
Hoàng đế rất thất vọng về đích tỷ, cấm túc tỷ ấy trong cung, không có chỉ dụ thì không được ra ngoài.
Ta ở bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, tốn bao công sức mới giúp đích tỷ rửa sạch hiềm nghi.
Đến khi đích tỷ được giải cấm túc, ta lập tức đến thăm.
Đích tỷ chẳng nói một lời cảm ơn, chỉ nhàn nhạt cười với ta.
Thật đúng là "người nhạt như cúc"!
05
Ta vừa bước vào Càn Thanh cung, đã nghe thấy tiếng khóc của Phương quý nhân.
Ngoài ra, tiếng lòng của Hoàng đế vẫn ầm ĩ bên tai.
[Đây chẳng phải là cơ hội tốt để tăng hảo cảm với nữ chính sao!]
[Không thèm để ý danh lợi, chắc chắn là muốn có được chân tâm và sự tin tưởng của trẫm!]
[Mấy truyện cung đấu chẳng phải toàn mấy trò này thôi sao?]
Ta: …
Mạch não của Hoàng đế hôm nay cũng thật khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta còn chưa kịp hành lễ, Phương quý nhân đã lao tới.
"Uyển tần, ngươi thật tâm địa độc ác!" Nàng ta khóc đến khàn cả giọng.
"Thanh Hà mới hai tuổi thôi! Sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy!"
"Đủ rồi!"
Hoàng đế chắn trước mặt ta.
"Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể khẳng định là do Uyển tần làm?"
"Phương Quý nhân, xin bớt giận."
Vai hắn rộng lớn, giọng điệu kiên định, cứ như thật lòng yêu ta sâu đậm lắm vậy.
Nhưng bên tai ta, tiếng lòng hắn vẫn cứ vui vẻ đắc ý như thường:
[Nữ nhân, thế này mà còn không nắm được trái tim nàng sao?]
[Một người đàn ông tốt như trẫm, trong truyện cung đấu có được mấy ai!]
Ta: …
Không cần thiết đâu ạ.
Thấy Phương Quý nhân vẫn khóc lóc không ngừng, ta khẽ cúi người:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp bị oan."
"Nửa tháng trước, thần thiếp quả thật có sai người lĩnh mía, nhưng không phải để ăn mà là để trồng."
Hoàng đế ngẩn người.
"Trồng?" Giọng điệu của hắn tràn đầy hoang mang.
Đúng, chính là trồng.
Số mía ta nhận được ở Nội vụ phủ nửa tháng trước, một cây cũng không động đến, đều bị ta đem trồng bên bờ ao cả rồi.
Vết xe đổ mà đích tỷ kiếp trước đã vấp phải, sao ta có thể không phòng bị mà đi vào vết xe đổ đó lần nữa chứ.
Đúng lúc này, Cao công công phái người đến.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ao nhỏ ở Vĩnh Thọ Cung quả thực có trồng mấy đốt mía."
"Sau khi đào lên, nô tài đã đối chiếu với hồ sơ của Nội vụ phủ, số lượng khớp với số mía mà Uyển tần nương nương đã lĩnh nửa tháng trước."
"..."
Phương Quý nhân nín khóc.
Hoàng đế cũng im lặng.
Toàn bộ Càn Thanh cung im phăng phắc.
Nhưng bên tai ta, tiếng lòng của Hoàng đế nổ tung:
"Nữ chính giải quyết hết rồi, vậy trẫm còn làm hoàng đế để làm gì?"
"Chẳng lẽ vì nàng có kịch bản đại nữ chủ, nên trẫm có cũng như không?"
"Đây chẳng lẽ là truyện đại nữ chủ trong truyền thuyết, không cần nam chính?"
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng.