08
Sau sự kiện ở Hồ Tâm Đình hôm đó, không chỉ hoàng đế được khai sáng, mà ta cũng có thêm linh cảm.
Ta mạo danh bút tích của hoàng đế, viết một phong thư, bí mật gửi đến tay đích tỷ.
Trong thư, ta dùng giọng điệu của hoàng đế, viết đầy những lời lẽ thâm tình dành cho đích tỷ.
Vì sao tỷ ấy nhập cung đã lâu mà hoàng đế vẫn chưa sủng hạnh?
Ấy là bởi vì hiện tại trong cung đang có nhiều chuyện bất ổn.
Trung cung bỏ trống, Quý phi thế lớn.
Hoàng đế sợ đích tỷ bị tổn thương nên mới lạnh nhạt với tỷ ấy.
Còn ta, chỉ là tấm bia đỡ đạn hắn dựng lên để bảo vệ tình yêu đích thực.
Viết xong bức thư này, đến ta còn thấy thật vô lý.
Vì yêu tỷ ấy, nên không thể công khai sủng ái, mỹ danh là bảo vệ.
... Đây là chuyện một hoàng đế có thể làm sao?
Nghe cứ như chàng rể ở đậu ấy.
Không có quyền lực địa vị, không có phú quý vinh hoa, không có cả sủng ái.
Chỉ vẽ ra một chiếc bánh "ta yêu nàng".
Đích tỷ có tin không cơ chứ?
Ta gọi tâm phúc đến, dặn dò hắn ta nhất định phải tự tay đưa thư đến tận tay đích tỷ.
Nếu đích tỷ không tin, thì tìm cơ hội lấy trộm thư về, tiêu hủy chứng cứ.
Sau khi thư được gửi đi, ta cứ thấp thỏm không yên trên đường đến Cần Chính điện.
Vừa bước chân vào cửa Cần Chính điện, tiếng thông báo lại vang lên.
[Độ hảo cảm +20]
Ta biết, đích tỷ đã tin.
...
Ta lại lần nữa câm nín từ tận đáy lòng.
09
Một năm sau, ta được thái y chẩn đoán là có thai.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong ta làm Quý phi.
Trung cung vẫn bỏ trống.
Trên ta, chỉ còn một mình Hoàng Quý Phi.
Hoàng Quý Phi chính là kẻ chủ mưu hại c.h.ế.t ta ở kiếp trước.
Nàng ta xuất thân cao quý, gia tộc bên ngoại hùng mạnh, lại coi trọng tôn ti trật tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, đích tỷ được sủng ái.
Hoàng Quý Phi không hề oán hận đích tỷ, mà lại căm ghét ta, kẻ xuất thân thứ nữ.
Nàng ta cho rằng ta xuất thân thấp hèn, cố ý tranh sủng là hành vi không đoan chính, đủ thấy nhân phẩm thấp kém.
Ta bị nàng ta hãm hại dùng vu cổ nguyền rủa hoàng tự, khiến hoàng đế chán ghét, c.h.ế.t thảm trong lãnh cung.
Kiếp này, có lẽ do ta được sủng ái, nàng ta tuy gai mắt nhưng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng từ khi ta biết mình mang thai, Hoàng Quý phi đã ngồi không yên.
Bệ hạ hiện chỉ có một công chúa.
Nếu ta sinh thêm hoàng tử, việc nhập chủ trung cung chỉ là vấn đề thời gian.
Một buổi chiều, khi ta mang thai được bảy tháng, món bánh ngọt mới được ngự thiện phòng mang đến suýt chút nữa đã đầu độc c.h.ế.t cung nữ trong Vĩnh Thọ cung.
May mắn thay, cung nữ kia ăn không nhiều, nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe tin, hoàng đế vội vàng đến ngay.
Trước mặt ngài, ta khóc như mưa:
"Bệ hạ, món bánh đó vốn là dành cho thần thiếp!"
"Có kẻ muốn g.i.ế.c thần thiếp và đứa con trong bụng, không ngờ lại ngộ thương cung nữ!"
Thấy ta rơi lệ, mặt hoàng đế trầm xuống.
"Tra! Phải tra cho ra lẽ!"
Ngoài mặt, hoàng đế giận dữ.
Nhưng trong lòng hắn lại vui sướng nhảy nhót:
Dưa Hấu
[Cuối cùng trẫm cũng có thể làm những việc mà nam chính cung đấu nên làm rồi!]
Lời của hoàng đế, không ai dám cãi.
Rất nhanh, Hoàng Quý phi, kẻ chủ mưu đứng sau, đã bị lôi ra ánh sáng.
Thấy chứng cứ rõ ràng, hoàng đế lập tức phế truất nàng ta thành thứ dân, đày vào lãnh cung.
Những cung nhân tham gia hạ độc đều bị đánh chết.
Ngay cả phụ thân của Hoàng Quý phi, vị tướng quân nắm binh quyền tiền triều, cũng bị liên lụy.
Hoàng đế lấy cớ dạy con không nghiêm, giáng chức ông ta xuống làm một tiểu lại địa phương.
Hoàng Quý phi kinh hãi.
Nàng ta nằm rạp trên mặt đất khóc lóc om sòm:
"Hoàng thượng làm vậy, không sợ khiến tướng sĩ lạnh lòng sao?!" Nàng ta the thé chất vấn.
Hoàng đế nghe cũng chẳng buồn nghe, phất tay bảo thái giám lôi người đi.
[Biếm một tên tướng quân thôi mà, có gì ghê gớm.]
Hắn thầm nhủ.