[Trẫm đây là hoàng đế, đến chút bản lĩnh ấy cũng không có, chi bằng tìm cây mà thắt cổ cho xong.]
[Sao không ai hỏi đám tướng sĩ kia, dám hạ độc g.i.ế.c hại phi tần và hoàng tự, chúng có sợ làm trẫm lạnh lòng không?]
Hắn nói năng hời hợt, chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Ta cũng kinh ngạc.
... Dễ dàng vậy sao?
Kiếp trước đâu có đơn giản như thế.
Kiếp trước, sau khi ta chết, Hoàng quý phi hết lần này đến lần khác hãm hại đích tỷ.
Hoàng đế tuy yêu thương đích tỷ, nhưng nể mặt thế lực nhà mẹ Hoàng quý phi, nên không xử lý.
Cuối cùng, hắn từng bước tính toán, dần dần suy yếu thế lực của ngoại tộc.
Đến khi Hoàng quý phi mất chỗ dựa, hoàng đế mới trị hết các ta, ban c.h.ế.t nàng ta.
Quá trình ấy quanh co khúc khuỷu, đến ta nhìn còn thấy kinh hãi.
Nhưng kiếp này, sao lại dễ dàng đến vậy?
Ta vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi.
10
Tin Hoàng quý phi bị ban chết, phụ thân nàng ta cũng bị liên lụy, giáng chức xuống địa phương khiến triều đình có chút xôn xao.
Nhưng rất nhanh, mọi chuyện lại chìm vào quên lãng, cứ như chưa từng có gì xảy ra.
Đúng như lời hoàng đế nói, biếm một tên tướng quân thôi mà, có gì to tát.
Hai tháng sau, ta sinh hạ một tiểu công chúa.
Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết, nhân cơ hội này, lập ta làm hoàng hậu.
Nhìn đạo phong hậu chiếu thư này, trong lòng ta vừa mừng vừa lo.
... Lo là đích tỷ phát hiện ra ta đã vẽ cho tỷ ấy nhiều bánh như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh, ta đã lo xa.
Đến ngày thứ ba sau khi ta được sắc phong hoàng hậu, đích tỷ đến thăm ta, tiện thể nhìn công chúa nhỏ trong tã lót.
Từ xa nhìn, tỷ ấy vẫn thanh cao như cúc.
Nhưng nhìn kỹ lại,
Từ xa nhìn lại, tỷ ấy vẫn thanh cao như cúc.
Nhưng nhìn kỹ, trên tay tỷ ấy đeo chiếc vòng ta tặng; trên đầu cài trâm ta tặng;
Đôi hoa tai tỷ ấy đang đeo là ta sợ việc ta được lập làm hoàng hậu sẽ đả kích tỷ ấy, ảnh hưởng đến hảo cảm của tỷ ấy dành cho hoàng đế, nên đã chọn loại Đông Châu thượng hạng, sai người đưa đến cho tỷ ấy ngay trong đêm.
Đích tỷ nâng niu đôi hoa tai ấy không rời.
Trong lúc nói chuyện với ta, tỷ ấy không ngừng đưa tay vuốt ve chúng.
Vuốt ve mãi, ta đành lên tiếng khen:
"Đôi hoa tai của tỷ tỷ trông thật ôn nhuận, trắng ngần, quả là vật phi phàm."
Trong mắt đích tỷ thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút đắc ý.
Tỷ ấy cười nhạt: "Muội muội quá lời rồi."
Nụ cười của tỷ ấy nhàn nhạt, giọng điệu cũng hờ hững.
Cả người tỷ ấy toát lên vẻ thanh đạm, đúng là "nhạt như cúc".
Ta có chút hoài nghi nhân sinh.
Tỷ tỷ đích tôn ơi là tỷ tỷ đích tôn, sau khi vào cung, đến cả thị tẩm tỷ ấy cũng chưa từng được hưởng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vài phong thư và chút châu báu, thật sự có thể khiến tỷ ấy tin tưởng tuyệt đối vào thứ tình cảm kia sao?
11
Hậu cung ai cũng biết, hoàng đế sủng ái ta, vị hoàng hậu này, sủng ái đến mức đứng đầu hậu cung, còn cho phép ta tự do ra vào Cần Chính điện.
Nhưng sự thật là, ngày ngày ta ngồi ở Cần Chính điện, bụng mang dạ chửa, cặm cụi phê tấu chương đến tối tăm mặt mày.
Hoàng đế thì cầm khẩu s.ú.n.g hỏa mai thế hệ thứ năm mới chế tạo, nghịch ngợm không ngừng.
[Không hổ là nữ chính ngôn tình, ở cữ mà vẫn hăng say làm việc.] Ta nghe thấy tiếng lòng của hắn.
[Trẫm thật sự xuyên vào truyện cung đấu à?]
[Cứ thế này, thời đại hàng hải coi như nắm chắc trong tay rồi.]
Thời đại hàng hải... là gì?
Nghe có vẻ như, trong tương lai, vận tải đường biển rất quan trọng?
Ta không hiểu rõ lắm, chỉ có thể cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Hoàng đế đang trao quyền cho ta.
Hắn cân nhắc mức độ ta có thể chấp nhận, từng chút một giao quyền triều chính vào tay ta.
Thậm chí đôi khi, còn viện cớ sức khỏe không tốt, trực tiếp để ta cùng các triều thần bàn bạc chính sự.
Các quan lại trong triều bàn tán xôn xao, nói ta là "gà mái gáy sáng".
Hoàng đế liền lấy ra những chương trình ta từng đề xuất, đọc cho các đại thần nghe từng điều một.
Từ cứu trợ thiên tai, thương mại, đến dân sinh...
Các điều khoản rõ ràng, dễ dàng thực hiện.
Các đại thần im lặng.
Sau đó, họ ngầm thừa nhận việc ta tham gia chính sự.
Thấy ta đã có thể một mình đảm đương một phương, hoàng đế giao toàn bộ chính sự cho ta.
Còn người thì vùi đầu viết ra hết ý tưởng kỳ diệu này đến ý tưởng kỳ diệu khác.
Súng hỏa mai, pháo, máy dệt nước, penicillin...
Những món đồ thần kỳ mà trước đây ta chưa từng nghe đến, hết món này đến món khác, xuất hiện ở thời đại này.
Càng khiến ta nhận thức rõ ràng hơn, không thể không có hoàng đế.
Nếu nhiệm vụ của hoàng đế hoàn thành, chuyện gì sẽ xảy ra?
Ta không biết.
Cho nên sẽ không mạo hiểm.
Thấy hảo cảm của đích tỷ sắp vượt ngưỡng 90, ta giảm bớt tần suất tặng quà.
Đã rất lâu rồi, hảo cảm của tỷ ấy không hề nhúc nhích.
Dưa Hấu
[Xem ra trẫm không trổ tài thật thì không được.]
Ta nghe thấy hoàng đế nghĩ.
Vài tháng sau, hoàng đế lén lút kéo ta đến một cung điện bỏ hoang.
Ở đó đặt một cỗ máy sắt khổng lồ.
Mấy trụ sắt chống đỡ phần thân, trên thân khắc vạch chia độ, có rãnh trượt, còn có một bánh xe quay rất lớn.
"Đây là gì?" Ta tò mò hỏi.
Hoàng đế cười.
"Đây là máy hơi nước."