Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 8



12

 

Máy hơi nước ra đời, đưa đất nước lên một tầm cao mới.

 

Năng suất lao động tăng lên đáng kể, khắp nơi trong nước mọc lên các nhà máy lớn nhỏ.

 

Các phương tiện giao thông tân tiến như xe lửa hơi nước, tàu thủy hơi nước cũng theo đó ra đời.

 

Năng suất tăng cao, giao thông ngày càng thuận tiện, thúc đẩy thương mại phát triển vượt bậc.

 

Ta nhớ đến "Thời đại hàng hải" mà hoàng đế từng nhắc, bèn hết sức khuyến khích ngoại thương.

 

Từng đoàn thuyền nối đuôi nhau ra khơi buôn bán.

 

Khi đi chở theo tơ lụa, đồ sứ, lúc về chất đầy vàng bạc châu báu.

 

Thấy máy hơi nước có tác dụng kinh người, ta sai người đưa cho đích tỷ một miếng ngọc bội chạm khắc hình hoa cúc.

 

[Độ hảo cảm +2]

 

Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết.

 

Tìm được hướng đi, hắn giao hết chính sự cho ta, dốc lòng vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

 

Cung điện bỏ hoang kia đã được cải tạo thành khu thí nghiệm của hắn.

 

Vài năm sau, hắn lại thần bí kéo ta đến đó.

 

Nhìn cỗ máy to lớn trong sân, ta không giấu nổi vẻ kích động, giọng run run hỏi:

 

"Đây là cái gì?"

 

Hoàng đế đắc ý nói:

 

"Đây là máy phát điện."

 

Thế giới một lần nữa thay đổi.

 

13

 

Mười mấy năm sau, thế giới biến đổi long trời lở đất.

 

Xe ngựa bị thay thế bởi tàu hỏa và ô tô.

 

Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, không còn cảnh người dân phiêu bạt vô gia cư.

 

Ngay cả ban đêm, dân thường cũng có thể dùng đèn điện, khiến trong nhà sáng như ban ngày.

 

...

 

Giữa những thay đổi đó, việc hoàng đế lập Nhị công chúa làm Hoàng thái nữ dường như chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

 

Một buổi chiều, sau khi tiếp đón sứ thần phương Tây từ xa đến, ta nhìn bầu trời trong xanh, bỗng nhiên lại nhớ đến đích tỷ.

 

Trong khoảnh khắc, ta nhận ra mình đã rất lâu rồi không còn nhớ đến tỷ ấy.

 

Độ hảo cảm của nữ chính bị ta khống chế ở mức 95, không hề d.a.o động.

 

Đích tỷ giờ đang làm gì nhỉ?

 

Vẫn là nhạt như cúc như xưa sao?

 

Ta có chút tò mò.

 

Dẫn theo cung nhân, ta đến Cảnh Dương cung nằm ở một góc khuất trong hậu cung.

 

Vừa bước vào, ta thấy đích tỷ đang đọc một bức thư.

 

Dù đứng ở xa, ta vẫn nhận ra ngay, đó là bức thư ta mạo danh hoàng đế viết cho tỷ ấy lần đầu.

 

Gần hai mươi năm trôi qua, thư đã ngả màu, nhưng đích tỷ vẫn xem nó như báu vật.

 

Sự xuất hiện của ta phá vỡ sự tĩnh lặng nơi này.

 

Đích tỷ nhìn ta, vội vàng cất thư đi.

 

Tỷ ấy nhàn nhạt đứng dậy, nhàn nhạt hành lễ, rồi nhàn nhạt mời ta ngồi.

 

Ngồi đối diện đích tỷ, ta chợt nhận ra mình không biết phải nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta đã lâu không có dịp riêng tư trò chuyện với tỷ ấy.

 

"Hậu cung đêm dài đằng đẵng. Nếu đích tỷ thấy buồn chán, chi bằng ta xin Hoàng thượng cho tỷ xuất cung?" Vắt óc suy nghĩ, ta lên tiếng.

 

Thế giới đã phát triển đến mức này, dù hoàng đế có phát hiện ta không phải nữ chính, cũng chẳng sao.

 

Ta không còn là một đứa trẻ phải dựa vào sủng ái của đế vương mới sống sót được ở hậu cung.

 

Huống chi, những năm gần đây, không ít phi tần đã tự xin rời cung rồi.

 

Ta bồi thường cho mỗi người một khoản hậu hĩnh, và hứa rằng nếu sau này họ gặp khó khăn, có thể vào cung tìm ta giúp đỡ.

 

Các phi tần đều vui mừng hớn hở chạy trốn.

 

Nhưng đích tỷ lại không muốn.

 

Tỷ ấy nhàn nhạt lắc đầu.

 

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, tần thiếp ở lại đây."

 

Hai mươi năm trôi qua, tỷ ấy vẫn thanh cao như cúc.

 

Ta không nói gì, chỉ có thể dẫn cung nhân rời đi.

 

Trước khi rời khỏi Cảnh Dương cung, ta không kìm được ngẩng đầu nhìn khoảng trời vuông vức trên kia.

 

... Kì lạ thật.

 

Trước đây, Cảnh Dương cung chật hẹp đến vậy sao?

 

14

 

Năm Hoàng thái nữ mười tám tuổi, hoàng đế bệnh nguy kịch.

 

Ngoài tường cung, vạn dân bi thương.

 

Dưa Hấu

Trong tường cung, mọi người quỳ trước điện Càn Thanh, khóc không ngừng.

 

Ta ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt đau yếu của hoàng đế đang nhắm nghiền mắt, nắm lấy tay hắn.

 

Tiện thể nghe được những lời thầm thì hỗn loạn trong lòng hắn.

 

[Trẫm đã cố gắng bao nhiêu năm như vậy, sao hảo cảm của nữ chính vẫn thiếu một chút?]

 

[Không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải bao năm qua trẫm chịu khổ vô ích sao?]

 

...

 

Nước mắt ta chực trào ra, liền vội vàng nén lại.

 

Sắp rồi.

 

Ta vỗ nhẹ lên tay hắn.

 

Đừng hoảng, ta giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ ngay thôi.

 

Quả nhiên, không bao lâu sau, âm thanh thông báo độ hảo cảm mà nhiều năm rồi chưa từng vang lên lại xuất hiện.

 

[Độ hảo cảm +5]

 

[Độ hảo cảm của nữ chính đã đạt đến 100%]

 

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!]

 

Ta thấy hoàng đế trên giường bệnh đột ngột mở mắt!

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt sáng rực, tràn ngập vẻ mừng như điên.

 

[Cuối cùng cũng xong!]

 

[Giây phút cuối cùng của cuộc đời!]

 

[Một đời ta, giống như con lừa chạy bằng năng lượng hạt nhân!]

 

...

 

Vừa dứt lời, hắn liền trút hơi thở cuối cùng.