Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 11: Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế



“Ý ta là… ta từng xem mấy kiểu… à… như đồ trong xuân cung ấy…”

(Tất cả kiến thức về giới tính của ta đều đến từ Po – một group trên mạng, hiểu chứ?)

Tiêu Kỳ bặm môi, kéo cằm ta lại:

“Vậy trong mấy cái ‘đẹp’ đó, thế nào mới gọi là đẹp?”

Và não ta bắt đầu phát hình — y như bản mô tả chi tiết trong Po.

Thôi xong.

Ta lập tức đạp hắn một cái:

“Chàng còn muốn hay không? Không thì ta đi ngủ trước đây!”

…Và cuối cùng, vẫn là muốn.

Mà còn lừa ta phun hết mấy cái sắc tố ra.

Thôi, ta không kể tiếp.

Sợ không qua được kiểm duyệt.

Về việc Tiêu Kỳ giải tán hậu cung—đương nhiên không dễ dàng.

Dăm bữa nửa tháng lại bị đem ra mỉa mai, nói bóng gió.

Hôm đó, ta bưng canh đến điện Cần Chính,

đứng ngoài nghe bên trong cãi nhau:

“Bệ hạ đã hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con nối dõi. Đây là chuyện liên quan đến xã tắc giang sơn!”

Tiêu Kỳ: “Ái khanh đây là chê trẫm già sao?”

“…Thần không dám!”

“Không dám thì lui xuống.”

“Nhưng mà—”

“Ài, cũng không phải trẫm không muốn.”

Tiêu Kỳ thở dài.

Ta: Ủa?

“Khổ nỗi trẫm có chút… tật.

Chỉ có thể ‘dựng được’ khi đối diện hoàng hậu.”

Ta:

……………………………………

“Hay ái khanh giúp trẫm nghĩ cách?”

“Hoặc là… đổi luôn hoàng đế cũng được?”

Ta bưng bát canh chạy mất.

Xin lỗi… đã đánh giá thấp sự mặt dày của hắn.

Thật sự, không việc hoang đường nào hắn không dám nói.

Mùa xuân năm sau, ta cuối cùng mang thai.

Cả triều đình như mở hội.

Tiêu Kỳ đưa ta lên chùa cầu phúc.

Nghe nói vị cao tăng từng du hành nơi ngoài kia,

vừa thấy ta và hắn đã lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc ra khỏi chùa, ông tặng bọn ta đôi trâm rồng phượng.

Thần kỳ ở chỗ, chỉ cần đeo lên là không nghe được tiếng lòng đối phương.

Ta và Tiêu Kỳ thử đi thử lại,

quả nhiên, chỉ cần ta đeo trâm, hắn không nghe được tiếng lòng ta.

Ngược lại cũng thế.

Ta lập tức ra luật:

phải đeo!

Công bằng mà nói, bọn ta phải đeo hết.

Đặc biệt là… lúc đó.

Từ đó, cuộc sống của chúng ta dần bình thường trở lại.

Ít nhất cũng có thể tự chọn “bình thường” hay “không bình thường”.

Hôm đó tỉnh dậy trong lòng hắn,

thấy tóc hắn xõa ra, trâm rơi dưới sàn.

Ta với tay định nhặt.

Bị hắn kéo lại ôm vào lòng.

Lâu rồi không nghe tiếng lòng, đột nhiên lại nghe thấy:

“Thanh Thanh, trẫm tâm duyệt nàng.”

Rồi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Phiên ngoại 2: Nhật ký tâm trạng của tên cẩu hoàng đế

Không hiểu sao hôm nay, lại nghe có tiếng ai đang đếm phi tần của trẫm.

Rồi còn dám lầm bầm:

“Đồ cẩu hoàng đế.”

Gan to thật đó!

Lại nghe thấy rồi.

Cái giọng ấy.

Trẫm tuấn mỹ vô song, cả thiên hạ đều biết.

Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?

Trẫm bắt đầu nghi ngờ…

Cái giọng đó hình như của một người.

Tên là Tô hay Thư gì đó…

Mỹ nhân hay Chiêu nghi nhỉ?

Quả nhiên là nàng – Tô mỹ nhân.

Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Trẫm phải dò hỏi một chút.

Nàng biết lấy lòng, cũng biết chiều theo sở thích của trẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xem thì chẳng khác mấy người khác trong hậu cung.

Nhưng vẫn thấy có gì đó lạ.

Nàng… bệnh rồi.

Hừ.

Chắc giả vờ yếu ớt để chiếm tình cảm, hoặc có tật giật mình.

Ừm… mềm thật.

Người giữ bí mật…

Chỉ có người chết.

Thôi vậy.

Dùng xong g.i.ế.c luôn cũng chưa muộn.

Tìm điện vắng, đảm bảo nàng không nghe được trẫm, mà trẫm vẫn nghe được nàng.

Chờ xem nàng thật sự không biết năng lực đọc tâm này… hay là giả ngu.

Ngu ngốc.

Sống hai đời rồi mà vẫn hèn thế.

Bị Cao Ngân Sương đánh mà không biết giận?

Nhà họ Tô đó… một đám khốn nạn.

Ồn c.h.ế.t đi được.

Điện Cần Chính sao hôm nay yên ắng lạ?

Thôi được, hôm nay rảnh, đi nghe xem đồ vô dụng kia làm gì mất mặt nữa.

Bốn cái bạt tai, tất cả phải trả lại!

Không thiếu cái nào!

Cuối cùng trẫm phát hiện nghe được tiếng lòng nàng rồi?

Ha ha ha ha ha.

Dẫn nàng về nhà họ Tô cho hả giận.

Nhân tiện hoàn thành mắt xích cuối kế hoạch.

Máu đang chảy trên người nàng.

Lòng trẫm cũng đang rỉ máu.

Nàng muốn rời cung.

Tại sao?

Trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?

Nàng hỏi về Thái hậu tiến triển ra sao.

Vội ra khỏi cung như vậy?

Phiền.

Không muốn động đến Thái hậu nữa.

Hay để bà ta và nhà họ Tạ nhảy múa thêm vài năm?

Trẫm không tìm bọn chúng, bọn chúng tự tìm đến cửa.

Muốn làm hoàng hậu của trẫm?

Đi mà làm… dưới suối vàng ấy.

Kế hoạch ban đầu là mượn nàng ép nhà họ Tạ lộ sơ hở.

Thôi đi.

Nếu còn chuyện ngoài ý muốn…

Thì cứ ngoan ngoãn ở Yêu Quang điện mà ở.

Rảnh rỗi tới nhà họ Tô một chuyến.

Xem tiểu thiếp nàng nói gì.

Nếu nàng thích tên bạch nguyệt quang nào đó…

Thì trẫm g.i.ế.c hắn được.

Hóa ra điều nàng muốn… là làm chính thất.

Chỉ nguyện gả cho người không nạp thiếp.

Ngoài nàng ra, trẫm có một trăm hai mươi mốt phi tần.

Trẫm… không xứng với nàng.

Không đến Yêu Quang điện nữa.

Một đế vương không nên chìm đắm sắc đẹp.

Phiền phiền phiền phiền phiền phiền.

Phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền.

Xử lý xong nhà họ Tạ.

Không nhịn được, lại đến tìm nàng.

Nàng nói sẽ không thích người như trẫm.

Trẫm đập tan cả điện Cần Chính.

Thái hậu vẫn chưa buông tay.

Nực cười.

Đưa nàng rời đi.

Phải đưa nàng đi.

Một đế vương mà bị nữ tử điều khiển, không xứng gọi là minh quân.

Nàng đi được.

Nhưng trẫm không thể bước nổi.

Tại sao không thể?

Điều nàng muốn… tại sao không thể cho?

Làm một lần hôn quân đi.

Chỉ một lần thôi.

Nàng đã ở lại.

Nàng nằm trong lòng trẫm.

Trẫm thật sự… có được thiên hạ.

Hoàn