Mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch.
Ngày hôm sau, ta hoàn thành túi hương, đặt lên bàn án hắn hay ngồi nhất.
Trên đó ta thêu một chữ “Kỳ” (祁).
Nếu sau này hắn vô tình nhớ đến ta, hẳn sẽ nhận ra.
Buổi chiều, nội thị bên điện Cần Chính lại mang đồ đến.
Không ngờ là một xấp ngân phiếu.
Hương Lan vừa giúp ta thu dọn hành lý vừa lau nước mắt.
Nhưng thật ra, hắn biết rõ việc ta được sủng ái chỉ là giả tượng.
Ngày thứ ba, trời mưa.
Gió Bắc thổi mạnh.
Tiêu Kỳ mặc thường phục màu huyền, bên cạnh không có ai theo cùng.
Ta đã từ chối lời đề nghị của Hương Lan muốn đi theo, nên cũng chỉ có một mình.
Con đường dài trong cung chỉ nghe tiếng gió rít.
Hóa ra khi đã khép kín lòng mình lại, cho dù có năng lực đọc tâm, cũng không thể thăm dò được đối phương chút nào.
Tiêu Kỳ đưa ta đến cửa Tây Trực.
Chắc đã sắp xếp từ trước, bên ngoài không có thị vệ canh gác.
Bên ngoài đỗ một cỗ xe ngựa, đồ đạc lặt vặt của ta đã được chất sẵn.
Cuối cùng rồi, vẫn nên nói vài lời.
“Cảm ơn chàng, Tiêu Kỳ.”
Đến lúc này, ta không giả vờ gọi hắn là “bệ hạ” nữa.
Ta mỉm cười nhìn hắn, nhưng hắn quay lưng đi.
Ta thầm nói: “Vậy ta đi trước đây.”
Rồi xoay người trèo lên xe ngựa.
Trời mưa đột ngột đổi, lên xe mà tay vẫn run vì lạnh.
Cửa sổ xe vẫn mở.
Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Tiêu Kỳ đứng tại cổng cung sừng sững, cũng nhìn về phía ta.
Mưa lất phất bay, nhưng lông mày và ánh mắt hắn vẫn sắc nét như trước.
Có câu từng dùng để nịnh hót, nhưng là thật –
Hắn thực sự rất tuấn tú.
Khoảnh khắc này, dưới màn mưa mỏng manh, hắn càng như bước ra từ một bức tranh.
Đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta, rồi sau một lúc ngừng lại, hắn quay người đi.
Ta cũng thu ánh mắt, đóng cửa sổ xe lại.
Cửa sổ vừa đóng, ánh sáng mờ dần.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Ta dỏng tai, cố gắng nghe tiếng gì đó.
Ta muốn nghe tiếng bước chân của hắn.
Nghe thấy tiếng hắn rời đi, ta sẽ lên đường.
Thế nhưng chờ lâu vẫn không nghe tiếng bước chân nào.
Ngược lại, là một giọng nói trong trẻo, thanh vắng vang lên sâu trong tâm trí:
“Tô Thanh Thanh, trẫm không bước nổi nữa.”
Về sau, ta luôn nhớ rõ ngày ấy.
Là ngày quan trọng nhất đời ta.
Ta một mình ngồi trong chiếc xe ngựa mờ tối.
Lắng nghe giọng nói của vị đế vương kiêu ngạo mở lòng với ta:
“Trẫm biết nàng đến từ một thế giới khác, kỳ lạ và rực rỡ.
Trẫm biết điều nàng mong là một đời một kiếp một đôi người.
Trẫm cũng biết mình là hoàng đế, không nên vì tình riêng mà quên thiên hạ.
Hậu cung vốn là công cụ để cân bằng triều cục, để nối dõi tông đường.
Nhưng trẫm cũng là người bằng xương bằng thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trẫm có tình, cũng biết yêu.”
“Tô Thanh Thanh, trẫm đã động lòng với nàng.”
Nước mắt ta cứ thế rơi ào ào.
“Trẫm muốn lập nàng làm hậu, không phải để diễn kịch, mà là tận đáy lòng.”
“Tô Thanh Thanh, có thể… ở lại không?”
Bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng, rơi như kim bạc đ.â.m vào cửa xe.
“Trẫm sẽ kính nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng.
Trẫm sẽ vì nàng mà chống đỡ cả đời.”
“Quân vô hí ngôn.” (Lời vua nói không bao giờ là trò đùa)
Ta cũng chẳng rõ mình nghĩ gì nữa.
Chắc cũng như đôi mắt ta – đang mưa không ngừng.
“Cô nương, có thể đi rồi chứ?” – Người đánh xe hỏi.
Ta mở cửa xe.
Tiểu hoàng đế kia vẫn giữ nguyên tư thế.
Xoay lưng về phía ta, như sắp đi – nhưng thật ra chưa dịch chuyển.
Tấm lưng thẳng tắp mờ dần trong màn mưa.
“Cô nương, mưa ngày càng to rồi.”
Ta đóng cửa xe rồi bước xuống.
Ngay lúc đặt chân xuống đất – hắn quay đầu lại.
Trong mắt hắn, ánh sáng rực rỡ bừng lên giữa đêm tối.
Hắn lao tới xuyên qua màn mưa.
Ôm chặt lấy ta.
Ta ôm cổ hắn, không phân biệt nổi nước mắt hay mưa đang rơi trên mặt.
Hắn vuốt tóc ta, dịu dàng thì thầm bên tai:
“Đừng lo, Tô Thanh Thanh.”
“Trẫm nguyện vì nàng mà làm một vị hôn quân.”
Phiên ngoại 1
Nói về “thuyền” của ta và Tiêu Kỳ một chút.
Cái thuyền tụi ta chèo, không ngoài dự đoán…
phải lên phải xuống vài lần mới cập bến.
Thật sự… một lời khó tả hết.
Đến mức ta chỉ muốn kiếm băng keo dán cái đầu mình lại.
Ban đầu ta thật không dám nghĩ tới.
Đuổi hắn ra khỏi phòng chẳng dưới ba lần.
Nhưng hắn nói là làm thật—
hậu cung phi tần, người nào nên đuổi thì đuổi, nên giải tán thì giải tán.
Cũng không thể bắt người ta sống kiểu… thủ tiết với đám bài vị được, đúng không?
Vậy nên ta nghiến răng quyết định:
Tới thì tới!
Đêm đầu tiên—suýt nữa lật thuyền.
Chuyện là, ý thức ta lại nhanh hơn ý chí,
mới liếc sơ qua đã phun một câu trong đầu:
“Trời ơi… xấu quá.”
Kết quả, mặt Tiêu Kỳ lập tức đen như đ.í.t nồi.
“Chẳng lẽ nàng từng thấy cái đẹp hơn?”
Ta chưa kịp lắc đầu thì ý thức đã nhanh mồm:
“Dĩ nhiên là có.”
“Không phải không phải không phải!”
Vì hôn nhân hạnh phúc, ta vội sửa chữa: