Về đến nơi là tặng cho hắn một trận mắng xối xả.
Tiêu Kỳ cuối cùng cũng chịu rời Diêu Quang điện.
Nhưng mỗi ngày vẫn ghé sang một hai canh giờ,
khiến bên ngoài lại rộ tin đồn ta là yêu phi mê hoặc hoàng thượng.
Khi vết thương khá hơn, ta dưỡng thêm nửa tháng.
Lúc đó, không kìm được, hỏi Tiêu Kỳ:
「Giờ ta phải làm gì?」
(Ý là – chẳng lẽ không công lược Thái hậu nữa sao?)
Tiêu Kỳ đáp:
「Nàng không cần làm gì hết.」
Ể?
Vậy ta có thể xuất cung rồi?
Hắn nghe thế mặt tối sầm.
Ta phục hắn lắm.
Ở đây mỗi ngày đến một hai canh giờ mà không để ta nghe được tâm tiếng nào.
Quả nhiên đế vương, trí tuệ như núi băng.
Khác ta – đầu óc từ lâu đã trống rỗng, tâm bất định.
Ta trêu hắn:
「Biết rồi. Ta cứ làm yêu phi thế này là ổn rồi, đúng không?」
Mặt hắn mới dịu xuống một chút.
「Vậy còn chuyện thỉnh an Thái hậu mỗi sáng, ta cũng không cần đi?」
「Không cần.」
Ta cau mày nhìn hắn.
Cảm giác dạo này tâm trạng hắn không tốt.
Hắn nhếch môi như định cười:
「Tâm trạng ta rất tốt.」
Ờ ha.
Ta cúi đầu tiếp tục thêu túi thơm.
Tay nghề bắt đầu học với tiểu nương, còn giỏi hơn chữ viết của ta.
Ngẩng đầu nhìn lại — hắn vẫn chưa đi.
Ta thấy dáng hắn như muốn nói thêm câu gì, vừa mở miệng thì —
hắn hất tay áo, bỏ đi.
…
Ta: …
Đồ khó tính.
Quả nhiên ta chỉ cần làm yêu phi của mình là đủ.
Nửa tháng sau, trong cung rộ tin đồn:
Hoàng đế và Thái hậu bất hòa.
Vì Tiêu Kỳ định lập hậu rồi.
Thái hậu muốn lập tiểu thư họ Tạ – dòng họ mẹ làm hoàng hậu.
Mà Tiêu Kỳ quyết lập ta – yêu phi xuất thân mờ mịt – làm hoàng hậu.
Tin lan ra triều đình như bão.
Ai cũng phản đối, ai cũng chỉ trích.
Nhưng thêm một tháng trôi qua —
Mọi chuyện yên lặng hẳn.
Không ai nhắc chuyện lập hậu.
Không ai dám bôi nhọ ta mê hoặc thánh tâm.
Ta không rõ trong triều xảy ra chuyện gì.
Chỉ đoán: Tiêu Kỳ chắc không còn cần ta nữa.
Bởi hắn lâu lắm rồi không tới Diêu Quang điện.
Dù vài ngày có ban thưởng đây đó, nhưng không thấy hắn xuất hiện.
Nên đêm nửa khuya tỉnh dậy, thấy hắn ngồi nơi tháp nhỏ cạnh cửa sổ,
ta cứ tưởng mơ.
Hắn mặc áo trường bào trắng như trăng.
Không đốt đèn, chỉ ngồi uống trà dưới ánh nguyệt.
「Tiêu Kỳ?」
Ta quên gọi “bệ hạ”, ngồi dậy mới biết không phải mơ.
「Bên Thái hậu xử lý xong sao?」
Ta chưa kịp nói hết thì hắn ngắt lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Chưa.」
“Ồ.”
Hai người im lặng hồi lâu.
Ta hỏi:
「Không ngủ à?」
Tay hắn cầm chén trà khựng lại.
Rồi đặt xuống, chậm rãi bước tới ngồi lên giường ta.
Ơ…?
Phòng bên đầy bụi.
Hắn nói rồi nằm luôn xuống.
Ta đành nhích vào trong một chút.
Hắn không có ý gì khác.
Bởi vừa nằm xuống đã quay lưng về phía ta.
Ta chớp mắt, cũng quay lưng lại.
Cố gắng dẹp sạch suy nghĩ, ép mình ngủ.
Ấy thế mà hắn bỗng lên tiếng:
“Tô Thanh Thanh, tại sao nàng muốn xuất cung?”
Chỉ một câu hỏi ấy, tất cả nỗi bất an, hụt hẫng, mong chờ, chấp niệm của Tiêu Kỳ như vỡ òa trong đêm yên tĩnh.
Hắn – vị hoàng đế cao cao tại thượng, không oán trách nổi một câu, chỉ hỏi:
“Tại sao nàng muốn rời khỏi ta?”
Tiếng lòng của ta thay ta trả lời: Tự do.
“Trẫm cũng có thể…” Hắn mới nói dở, lại hỏi tiếp: “Sau khi xuất cung, nàng muốn làm gì?”
“Ta vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng nghe Tiểu Nương nói, có cô nương làm thêu nữ cũng đủ nuôi sống bản thân.”
Lần đầu ta nghe được tiếng lòng của Tiêu Kỳ: Chẳng trách suốt ngày chỉ cắm cúi thêu thùa.
Ta im lặng.
Hắn bỗng quay người lại:
“Tô Thanh Thanh, nàng thích kiểu nam nhân thế nào?”
Lưng ta cứng đờ.
Không dám quay lại nhìn.
“Vậy còn bệ hạ? Ngài thích kiểu nữ tử nào?”
Hắn bị ta hỏi đến nghẹn lời.
“Chắc chắn không phải kiểu như ta rồi.”
“Ai nói vậy?”
“Chính ngài mà.” Ta bắt chước giọng hắn, “Phấn son tục khí!”
“Trẫm khi đó… Trẫm là hạng người chỉ nhìn mặt để chọn người sao?”
“Ngài còn nói ta đầu óc không thông minh, hay nói dối.”
Tiêu Kỳ chống tay ngồi dậy, nắm lấy vai ta:
“Nhưng trẫm cũng từng nói nàng tính tình thuần lương, thẳng thắn ngây thơ…”
Ta quay lại đối mặt với hắn:
“Không sao. Dù sao ta cũng sẽ không thích kiểu người như ngài.”
Lời Tiêu Kỳ lập tức nghẹn ngào.
Trong đôi mắt từng sáng rỡ như sao kia, mọi ánh sáng vụt tắt.
Hắn ngồi thẳng dậy.
Lặng im.
Bên ngoài cửa sổ có gió thổi, lá cây xào xạc.
Một lúc lâu sau, không khí cũng lạnh theo.
Giọng hắn lạnh lùng:
“Ba ngày nữa, trẫm sẽ tiễn nàng xuất cung.”
Mãi đến khi Tiêu Kỳ rời đi được một lát, vai ta mới buông lỏng.
Haiz…
Ta quả thật là cô gái hay nói dối.
Rõ ràng là thích Tiêu Kỳ.
Thích đến không chịu nổi.
Thích đến mức phản xạ đầu tiên khi nhận ra tình cảm đó là – rời đi.
Bởi hắn đâu phải của riêng ta.
Hắn là của cả hậu cung, là của cả thiên hạ.
Nhưng tình cảm thiên vị này, cả hai đời mới có một lần.
Ta muốn giữ lại nó.
Chỉ cần ta rời đi.