Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Chương 9: Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế



Chỉ cần ta không tận mắt chứng kiến.

Thì hắn sẽ mãi mãi là Tiêu Kỳ từng thiên vị ta, sủng ái ta, vì ta mà chống lưng.

Như thế, tốt biết bao.

Ngày hôm sau, Tiêu Kỳ lại sai người mang đến vô số ban thưởng.

Trang sức, đồ trưng bày, thư họa – đủ đầy cả những thứ nghĩ ra được và không nghĩ ra được.

Ta thấy rõ hắn cố tình muốn chọc tức ta.

Biết rõ mấy thứ này ta không thể mang ra khỏi cung, có mang ra cũng chẳng bán nổi.

Ấy thế mà vẫn chia ra nhiều đợt mang đến.

Mỗi lần chất đầy cả một gian phòng, cung nhân thu dọn xong lại có đợt khác đến.

Ta muốn ra ngoài hái ít hoa quế, nhưng thấy bận quá, quyết định không gọi ai đi cùng, tự mình rời khỏi Diêu Quang điện.

Dù sao cả hoàng cung đều biết ta là yêu phi, chẳng ai dám dây vào vận xui này của ta.

Tiết trời cuối thu vàng rực, vừa ra khỏi Diêu Quang điện chưa xa, ta đã thấy hai cây quế nở rộ rực rỡ.

Hôm qua Tiêu Kỳ nói ta suốt ngày vùi đầu vào thêu thùa, tưởng là chuẩn bị sau này rời cung để tự nuôi sống bản thân.

Kỳ thực không phải vậy.

Ta muốn thêu cho hắn một túi hương.

Nhưng mãi chẳng vừa ý.

Lần này đến lần khác, thêu cả đống mới được một cái tạm chấp nhận.

Hôm nay hái chút hoa quế phơi khô, chắc kịp làm xong túi hương trước khi rời cung.

Ta chỉ định làm một túi hương nên không cần nhiều hoa quế.

Nhưng chỉ trong chốc lát, không rõ ai bất ngờ bịt kín miệng mũi ta lại.

Một mùi hương lạ xông vào, ta lập tức mất ý thức.

Khi tỉnh lại, điều đầu tiên nghe được là tiếng quát lớn:

“Ngươi dám?!”

“Ngươi dám ngang nhiên động thủ trước mặt con ta, vậy trẫm có gì mà không dám?!”

…Tiêu Kỳ?

“Ai gia đã nói đó là yêu phi kia gây loạn triều cương, đến cả ông trời cũng không dung, mới thu nàng đi, liên can gì đến ai gia?”

…Thái… Thái hậu?

“Hoang đường quá mức!”

“Nếu bệ hạ biết nghĩ đến tình mẫu tử, để ai gia được sống yên ổn chút, thì nàng ta tự nhiên sẽ trở lại thôi.”

“Cố Tuấn! Bao vây Khôn Nghi cung cho trẫm!”

…Cố Tuấn, thống lĩnh Ngự Lâm quân?

Ta cố gắng tỉnh táo, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen kịt.

Tay chân bị trói, toàn thân không còn sức lực.

Cổ họng như bị hun khói, không thể phát ra tiếng.

Nhưng không sao.

Chúng ta còn có “kim thủ chỉ” mà.

“Tiêu Kỳ! Đừng phí công nữa, ta đây này!”

Ta gào thầm trong lòng.

Phía Tiêu Kỳ không phản ứng gì, trái lại nghe tiếng Thái hậu khóc nức nở:

“Ai gia tuy không phải mẹ ruột ngươi, nhưng một tay nuôi ngươi khôn lớn, đã từng để ngươi chịu uất ức nào chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mấy năm qua nhà họ Tạ giúp ngươi giữ vững ngai vàng, không công cũng có khổ, giờ chỉ thu một nữ nhân nhà họ Tạ vào cung thì có gì không được?”

Giọng Tiêu Kỳ lạnh lùng đến mức chưa từng nghe:

“Trẫm chưa từng lấy mạng ai trong nhà họ Tạ, chỉ lưu đày cả tộc là vì nể mặt Thái hậu.

Thái hậu muốn đưa con gái kẻ có tội vào cung, lòng dạ bà ta thế nào, tự bà hiểu rõ.”

“Vậy thì… ai gia xin thất lễ, không thể để yêu phi ấy còn nguyên vẹn trở lại!”

Ờ…

Ta chẳng phải đang ở đây sao…

Tiêu Kỳ, chàng không nghe thấy hay sao?

Thái hậu bật cười khẽ rồi nói tiếp:

“Nghe nói đêm qua bệ hạ vì nàng ấy đập tan cả điện Cần Chính, sáng nay lại hận không thể lật tung kho tư khố riêng, đem hết báu vật tích tụ nhiều năm biếu người ta.

Hành vi bất thường thế này, ai gia phải nghiêm túc điều tra xem nàng ta đã dùng yêu thuật mê hoặc bệ hạ như thế nào.”

“Lời điên rồ.”

Ta nghe tiếng nói trong lòng Tiêu Kỳ.

Rồi có tiếng bước chân đến gần:

“Nói một lời đi, Tô Thanh Thanh.”

“Ở đây này, đây rồi!” Ta hét thầm trong lòng.

Khi được Tiêu Kỳ bế ra, điều đầu tiên ta thấy là sắc mặt trắng bệch của Thái hậu.

Bà ta như thật sự gặp yêu quái, ngón tay run run chỉ về phía ta.

Ta ngoái lại nhìn.

Bà ta chẳng ngờ giấu ta dưới… gầm giường mình?!

“Thái hậu bị yêu quái làm cho kinh hãi, thần hồn bất định. Từ nay, mời đến Hoàng Giác Tự làm lễ thanh tịnh.”

Tiêu Kỳ một mạch bế ta về Dao Quang điện.

Dao Quang điện như vừa bị trộm ghé thăm, cực kỳ hỗn loạn.

Đống ban thưởng hôm trước vẫn chưa kịp dọn, cung nhân người nào cũng quỳ rạp đất.

Tiêu Kỳ cho ta uống thuốc, ta dần hồi phục sức lực, cổ họng cũng thở trở lại bình thường.

Hắn vẫn giữ im lặng.

Không chỉ ngoài mặt mà trong lòng cũng trầm mặc như nước.

Chỉ mặt lạnh, yên lặng giúp ta bôi thuốc.

Tay chân ta bị trói lâu, chỗ nào cũng bầm tím.

Ta cũng không biết nói gì, chỉ đành thầm xin lỗi trong lòng:

Xin lỗi chàng, lại làm phiền rồi.

Tiêu Kỳ đột ngột hất hộp thuốc, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Đến cửa dừng lại, vẫn quay lưng về phía ta:

“Còn muốn đi không?”

Rồi nói tiếp:

“Đi đi, đi sớm cho yên.”

Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Ta chớp mắt, cúi xuống nhặt hộp thuốc lên.

Quả là một bạo quân nóng nảy.