Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Chương 19: Một cái lồng



Trưởng công chúa vốn định giữ Thẩm Gia Gia ở lại chơi một hai ngày, nhưng nàng lo cha mẹ lo lắng nên muốn về nhà, trưởng công chúa đành sai người tiễn nàng hồi phủ.

Trên vai thiếu mất một con chim, Thẩm Gia Gia cảm thấy hơi không quen.

Mặt trời ngả về tây, phụ thân của Tạ Thừa Phong – Trường Lạc hầu Tạ Quýnh – mới từ bên ngoài trở về, thấy con mình lại biến thành một con chim, quả như sấm sét giữa trời quang.

Cha con nhận nhau xong, Tạ Quýnh bối rối:
– Vậy thì phải làm sao bây giờ?

Trưởng công chúa bèn nói:
– Hay là ngày mai thỉnh cao tăng từ chùa Đại Tướng Quốc đến làm phép thử xem sao?

Tạ Thừa Phong không đồng ý lắm:
– Trước kia hòa thượng chẳng phải nói ta đã đầu thai rồi sao?

– Đó là chuyện trước kia, hơn nữa... – trưởng công chúa nhìn hắn một lượt – ngươi thế này, lão ta nói nửa đúng nửa sai cũng chẳng sai đâu.

Tạ Quỳnh góp lời:
– Gần đây có nghe nói đạo sĩ ở Ngọc Tiêu quán cũng có thần thông, hay là mời đến thử xem?

Tạ Thừa Phong hỏi:
– Đã tra ra kẻ đứng sau hãm hại ta chưa?

– Chưa. Con ngựa kia đã chết, một chút chứng cứ cũng không có.

Tạ Thừa Phong âm thầm nghĩ, đành phải nhờ Thẩm Gia Gia thử tra một phen. Rồi nói với song thân:
– Biết đâu tên đứng sau còn muốn mượn tay đạo sĩ hay hòa thượng mà làm trò?

– Ừm... – phu phụ hai người nhất thời không nghĩ được đối sách.

Trưởng công chúa chợt nhớ đến Thẩm Gia Gia ban ngày, liền thử dò hỏi:
– Hay là... thử xung hỉ?

Tạ Quýnh có phần do dự:
– Việc này... liệu có ổn chăng?

– Biết đâu lại hữu hiệu? Cô nương họ Thẩm đến phủ chúng ta hôm nay, chính là người đã nuôi nấng Thừa Phong, dung mạo đoan chính, tuy xuất thân tiểu hộ, nhưng lời nói cử chỉ đoan trang đĩnh đạc, nàng đã nuôi con ta thì rõ là có duyên phận. Vậy nên chúng ta...

Tạ Thừa Phong vội cắt lời:
– Không được!

– Vì sao lại không được? – Tạ Quýnh lấy làm lạ, sao con lại phản ứng lớn như vậy?

Tạ Thừa Phong giải thích:
– Người ta cũng là con cái của cha mẹ, là bảo bối trong tay phụ mẫu. Nay lại gả nàng cho một người nửa sống nửa chết, nàng sẽ thấy ủy khuất nhường nào? Chẳng phải ta đang dùng quyền thế để bức người hay sao?

Trưởng công chúa không cho là đúng:
– Ngươi làm sao biết nhà nàng không thích quyền thế?

– Ta tất nhiên là biết.

– Ngươi hỏi qua rồi?

– Không cần hỏi. Ta hiểu rõ Thẩm Gia Gia, nàng không giống người khác.

Tạ Quýnh nghe thế cảm thấy có điều không ổn:
– Cô nương họ Thẩm kia dù sao cũng chưa xuất giá, sao ngươi có thể gọi thẳng khuê danh người ta?

Tạ Thừa Phong nghĩ, ai bảo nàng gọi ta là Thừa Phong trước? Nghĩ đến bộ dáng nàng mỉm cười gọi tên hắn, trong lòng khẽ dâng lên cảm xúc khác thường.

Ba người nói tới lui vẫn không ra được chủ ý, tối đến, Tạ Thừa Phong đành nằm ngủ trên thân thể mình, hy vọng tỉnh dậy có thể khôi phục. Hôm sau tỉnh dậy, tự nhiên, hắn vẫn là một con chim.

Trưởng công chúa liền đặt lệnh cấm với chim nhi tử, không cho hắn chạy lung tung, còn dặn người trong phủ phải canh chừng kỹ càng “sủng vật” mới đến này. Tạ Thừa Phong cảm thấy cực kỳ không thoải mái, khi lưu lạc bên ngoài cũng chưa từng cảm thấy thế, sao vừa về nhà lại như bị nhốt vào đại lao dành cho chim. Thẩm Gia Gia còn chưa từng nhốt hắn vào lồng nữa là.

Dù rằng xuất phát điểm của trưởng công chúa là tốt.

Tạ Thừa Phong nhẫn nhịn cả một ngày, đến chiều mới vỗ về mẫu thân:
– Thẩm Gia Gia—à không, cô nương họ Thẩm bình thường chiếu cố ta rất nhiều, hay là người sai người mang ít điểm tâm sang tặng nàng? Chính là mấy món hôm qua chúng ta ăn ấy ạ.

Trưởng công chúa nhìn hắn nửa cười nửa không, Tạ Thừa Phong lúng túng quay đầu sang chỗ khác.

Thật ra hắn còn muốn tặng thêm vật khác, như chiếc thuyền báu mạ vàng dài hơn một thước trong phòng hắn, được chế theo mẫu hải thuyền, chắc chắn Thẩm Gia Gia sẽ thích. Tiếc là hiện giờ tặng vật quý e sẽ khiến người ta nghi ngờ, đành chờ hắn khôi phục rồi tính tiếp.

Trưởng công chúa liền gọi đại nha hoàn thân cận đến, dặn dò mấy câu, nàng liền lui xuống chuẩn bị. Ước chừng một canh giờ sau, nha hoàn bưng trà vào, muốn nói lại thôi.

Trưởng công chúa hỏi:
– Có việc gì?

Tạ Thừa Phong cảm thấy có chuyện, giả bộ dùng móng vuốt nghịch hạt dưa, thật ra lắng tai nghe kỹ.

Nha hoàn đáp:
– Vừa rồi sai người đi đưa điểm tâm cho cô nương họ Thẩm, điểm tâm đã giao đến. Người trở về báo rằng trong nhà nàng có chuyện.

– Ồ? Chuyện gì?

– Mẫu thân Thẩm cô nương – Chu thị – hạ độc giết người, hiện đã bị nha môn bắt đi rồi.

– Cái gì... – trưởng công chúa vừa mới nói được một chữ, liền cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng trắng, như thể một con chuột trắng cưỡi sét vụt qua cửa. Trưởng công chúa ngây người một lúc mới phản ứng lại, vội vàng hô lên:
– Ngươi quay lại cho ta!

... Đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa rồi.