Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Chương 20: Một vò rượu thuốc



Vì người trong phủ Trưởng công chúa ai cũng muốn bắt được hắn, nên Tạ Thừa Phong phải trải qua không ít gian nan mới quay lại được nhà họ Thẩm. Lúc này trời cũng đã gần tối. Hắn vừa về đến thì tình cờ chạm mặt cha con nhà họ Thẩm mới từ ngoài về. Thẩm bộ đầu tinh thần mỏi mệt, lần này lại chẳng mắng hắn, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhấc chân vào cửa.

Tạ Thừa Phong lặng lẽ đậu lên vai Thẩm Gia Gia.

Hắn theo nàng vào phòng, lúc nàng đóng cửa lại, liền nghe thấy hắn dịu dàng hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Gia Gia kìm nén cả ngày, giờ phút này không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn rơi, lăn dài trên má như hai dòng suối trong.

Tạ Thừa Phong thấy thế mà lòng đau như cắt.

Vừa khóc, Thẩm Gia Gia vừa nghẹn ngào kể lại đầu đuôi sự việc.

Thì ra hôm nay là sinh thần của phu nhân Dương thị – vợ của Chu Thị lang. Vì bà ta ưa ăn cua, nên lúc dùng bữa trưa, Chu nhị nương – mẫu thân nàng – đã làm một món gỏi cua. Lúc Dương phu nhân dùng món này, còn khen tay nghề của Chu nhị nương, nào ngờ ăn chưa xong đã đột ngột không nói được, tứ chi tê liệt, ngã lăn ra đất. Người dưới hoảng hốt chạy đến xem, phát hiện bà ta đã ngừng thở! Giờ thì tất cả những ai có liên quan đều bị giữ lại điều tra, mà Chu nhị nương bị tình nghi nặng nhất, đã bị nha môn bắt vào ngục. Vừa rồi Thẩm Gia Gia ra ngoài là để đưa quần áo và đồ ăn cho mẫu thân mình.

Tạ Thừa Phong nghi hoặc hỏi:
– Người liên quan thì nhiều, sao lại nói mẫu thân ngươi đáng nghi nhất?

– Người trong Chu phủ mang thức ăn cho chó mèo nếm thử từng món một, xác định món gỏi cua có độc, liền báo quan. Đại phu và pháp y nghe triệu chứng trước khi chết của Dương phu nhân, liền cùng nếm thử món gỏi, cả hai đều cho là trúng độc ô đầu.

– Sao chỉ nếm một cái đã biết là ô đầu? Ô đầu có vị sao?

– Nghe nói là tê răng tê miệng.

Tạ Thừa Phong cũng từng nghe đến sự lợi hại của ô đầu. Loại thuốc này có thể trị bệnh, nhưng cũng là đại độc. Tuy nhiên, trong y quán thường dùng ô đầu đã chế biến – gọi là "thục ô" – độc tính nhẹ hơn nhiều so với ô đầu sống.

– Dù cho là trúng độc ô đầu, thì có liên quan gì đến mẫu thân ngươi?

Thẩm Gia Gia thở dài:
– Phụ thân ta thường bị thương trong lúc bắt tội phạm, mẫu thân ta ngâm ô đầu trong rượu để xoa bóp ngoài da cho ông ấy. Giờ bình rượu ấy bị quan phủ lục ra, xem như chứng cứ buộc tội.

– Sao lại thành ra thế này...

Thẩm Gia Gia gật đầu:
– Mẫu thân ta tính tình hiền lành, lại không giỏi ăn nói, chỉ sợ không thể phân trần được. Ta và phụ thân vì là người thân cận, nên cũng bị cấm không cho nhúng tay vào việc này. Ta thật không biết nên làm thế nào, Thừa Phong, ta phải làm sao đây... – nói rồi lại rơi nước mắt.

Tạ Thừa Phong đứng trên vai nàng, giơ cánh lên, vỗ vỗ lên gáy nàng an ủi:
– Ngươi... đừng lo, còn có ta đây.

Thẩm Gia Gia khóc không thành tiếng.

Tạ Thừa Phong dịu dàng chưa từng có trong đời, nói:
– Ngươi quên rồi à? Ta có thể nghe lén vách tường. Ngươi bảo ta đi nghe ai, ta lập tức đi.

Vì chuyện liên quan đến mẫu thân mình, đầu óc Thẩm Gia Gia đã rối loạn, nàng lắc đầu:
– Giờ ta chẳng có đầu mối nào cả...

– Nhà ngươi còn giữ rượu ngâm ô đầu không?

– Còn một vò, vốn ngâm hai vò, bị quan phủ lấy mất một.

– Mang ra xem thử? Dù sao giờ cũng rảnh rỗi.

Thẩm Gia Gia nghĩ cũng đúng, ngồi khóc mãi cũng chẳng ích gì, chi bằng làm việc gì đó. Thế là nàng ra sau vườn, nơi bên cạnh chuồng bồ câu, khuân một vò nhỏ về, đặt lên bàn, mở niêm phong, rót ra nửa bát.

Rượu có màu vàng nhạt, hơi đục, ngửi ngoài mùi rượu còn có mùi cỏ ngai ngái.

Tạ Thừa Phong nhảy vòng quanh chén rượu, hỏi:
– Thứ này thật sự có thể giết người?

– Ô đầu sống đúng là đại độc.

Bất ngờ, Tạ Thừa Phong cúi đầu uống một ngụm.

Thẩm Gia Gia hoảng hốt:
– Ngươi làm gì vậy? Có độc đó, mau nhổ ra! – nàng vội túm lấy hắn mà lắc – Mau nhổ!

Tạ Thừa Phong bất đắc dĩ:
– Nhổ rồi, thả ta xuống đi, ngươi lắc nữa ta chết mất!

Thẩm Gia Gia buông hắn ra, hắn lắc mái lông dựng đứng trên đầu mà nói:
– Cái này là giả rồi? Rượu chẳng có gì tê, chỉ có vị rượu.

– Hả? – Thẩm Gia Gia vội dùng tay chấm một giọt nếm thử.

Tạ Thừa Phong hoảng hốt:
– Ngươi điên rồi à? Ta là mạng chim không sao, còn ngươi thì mau nhổ ra đi!

– Thật sự không tê... – Thẩm Gia Gia và Tạ Thừa Phong tròn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Tạ Thừa Phong bỗng lăn ra bàn:
– ¥#@%*#&!

Thẩm Gia Gia: ???

Cùng lúc đó, nàng cảm thấy đầu lưỡi bắt đầu tê dại, dường như không còn là của mình nữa. Nàng đẩy đẩy Tạ Thừa Phong, nói líu cả lưỡi:
– #%…&#@¥!

Thẩm bộ khoái nghe tiếng ồn ào trong phòng con gái, cảm thấy lo lắng, gõ cửa hỏi:
– Tam nương, con đang làm gì đó? Không sao chứ? Tam nương?

Gọi mãi không thấy đáp, ông liền đẩy cửa bước vào.

Sau đó ông nhìn thấy con gái và con vẹt trừng mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau ríu ra ríu rít nói cái thứ gì ông hoàn toàn không hiểu nổi.

Thẩm bộ khoái: ???!!!

Chim học người nói đã quá mức rồi, người còn học chim nói là thế nào nữa?!