Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây

Chương 32: Chất vấn



Thẩm Gia Gia ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, bỗng thấy một bóng người che khuất tầm nhìn. Cô ngẩng lên, thấy Tạ Thừa Phong đứng chắn trước cửa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Gia Gia giật mình: "Chàng... đi sao không phát ra tiếng động vậy?"

"Đang nghĩ gì?" Hắn chăm chú nhìn vào mắt cô, hỏi.

"Nghĩ về vụ án thôi." Thẩm Gia Gia đảo mắt nhìn ra chỗ khác.

Tạ Thừa Phong khẽ cười: "Ta tưởng nàng đang nghĩ về ta." Câu nói tuy đùa giởn, nhưng giọng điệu lại phảng phất u buồn.

Thẩm Gia Gia không dám nhìn thẳng. Có lẽ vì ánh mắt hắn quá xuyên thấu, hoặc cũng có thể vì vẻ mặt đầy oán trách của hắn khiến nàng vô cớ cảm thấy có lỗi. Nàng lén đưa tay, định đóng cửa sổ lại.

Nào ngờ Tạ Thừa Phong chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên khung cửa, cánh cửa như bị đóng băng, dù Thẩm Gia Gia có cố gắng thế nào cũng không lay chuyển.

Tạ Thừa Phong tựa vào khung cửa, thong thả nói: "Ta hơi mệt, vào chổ nàng uống trà đã." Thấy Thẩm Gia Gia vẫn ngồi im, hắn lại bổ sung: "Nếu không mở cửa, ta đành trèo cửa sổ vậy."

Thẩm Gia Gia không làm gì được trước sự vô lại của hắn, đành mở cửa mời hắn vào.

Tạ Thừa Phong bước vào như vào nhà mình, ngồi xuống tự rót trà, còn rót cả cho Thẩm Gia Gia một chén. Vừa uống trà, ánh mắt hắn lướt qua gian phòng, dừng lại ở mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn.

"Đây là gì?" Hắn đặt chén trà xuống, cầm lên xem, thấy Thẩm Gia Gia không ngăn cản, liền lật giở.

Thẩm Gia Gia giải thích: "Đây là một số án tích năm trước, ta muốn xem có thể tìm ra manh mối gì không."

Tạ Thừa Phong lật từng trang, nửa cười nửa không: "Xem ra nàng đến đây không phải để lánh nạn, mà như cá gặp nước, chim vào rừng, thoải mái lắm nhỉ?"

Thẩm Gia Gia không đáp lại.

"Vì thế nên nàng từ chối bà mối, phải không?"

Lại là ánh mắt ấy, như muốn xuyên thấu vào tâm can cô.

Thẩm Gia Gia lắc đầu: "Ta không—"

Vừa mở miệng, hắn đã cuộn tập giấy lại, ép lên môi nàng, ngăn nàng nói tiếp.

Tạ Thừa Phong thong thả nói: "Đừng chối, ta hiểu nàng, nàng có chủ kiến riêng, phụ mẫu không thể quyết định thay nàng được. Nàng sợ sau khi gã cho ta sẽ mất tự do, không còn được tùy ý làm điều mình muốn nữa."

Thẩm Gia Gia đẩy tập giấy ra khỏi môi, vô thức li.ếm môi khi chạm vào giấy khô. Tạ Thừa Phong nheo mắt nhìn cô.

"Thừa... Tạ công tử."

"Gọi tên ta."

"Tạ công tử..."

"Gọi tên ta."

Dáng vẻ này của hắn khiến cô chợt nhớ đến chú vẹt bướng bỉnh ngày nào. Thẩm Gia Gia bật cười, nhưng trong lòng lại chua xót. Cô thở nhẹ: "Thôi được, Thừa Phong, hôm nay chúng ta nói rõ chuyện này đi."

"Ồ?"

"Ta thực sự nghĩ chúng ta không hợp."

"Vậy nàng thấy ai hợp với nàng hơn? Người biểu ca thân thiết của nàng chăng?"

Thẩm Gia Gia lắc đầu: "Thực ra, phụ thân ta có một đề nghị, ta cảm thấy khá hợp lý."

"Đề nghị gì? Rước ta về làm rể à?"

Thẩm Gia Gia hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, hắn vốn thông minh, đoán ra cũng không khó. Cô gật đầu: "Ừm. Chàng cũng biết khó khăn của ta mà."

"Ta hiểu. Mạng sống này của ta là do nàng cứu, bảo ta làm con rể tới nhà cũng không quá đáng."

"Ta không có ý đó..."

Tạ Thừa Phong làm bộ khó xử: "Nhưng ta là con một, phụ mẫu chắc chắn không đồng ý để ta làm con rể tới nhà đâu." Hắn thở dài: "Lẽ ra ta có một người ca ca, tiếc là mất từ nhỏ. Nếu huynh ấy còn sống, có lẽ chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này."

"Ta không có ý đó."

Tạ Thừa Phong cúi đầu, im lặng nắm chặt chén trà, trông thật tội nghiệp.

"Ca ca chàng..."

"Chỉ hơn ta nửa canh giờ. Mất khi còn nhỏ. Mẫu thân ta nói, huynh ấy khỏe mạnh hơn ta nhiều, chỉ tiếc bị bệnh đột ngột." Cũng vì thế, phụ mẫu hắn sợ hãi, đặt cho hắn một biệt danh không mấy tao nhã. Dĩ nhiên, chuyện này không cần phải nói với Thẩm Gia Gia.

Nhìn hắn buồn bã, Thẩm Gia Gia động lòng, không kìm được mà đặt tay lên tay hắn, khẽ vỗ: "Không sao, chuyện đã qua rồi."

"Ừ." Tạ Thừa Phong gương mặt đượm buồn, lặng lẽ nắm chặt tay cô.