Hôm huynh trưởng bị hại, lại trùng hợp chính là ngày Thạch Ngũ Nương giả chết.
Mà kẻ tình nghi là hung thủ sát hại Thạch Ngũ Nương lại vừa hay tới hạ sát hắn.
Tạ Thừa Phong không tin trên đời có nhiều trùng hợp đến thế, liền nói:
"Ta về phủ hỏi thử."
Đi được mấy bước, hắn ngoái đầu, thấy Thẩm Gia Gia còn đứng yên tại chỗ nhìn theo, bèn đưa tay ra:
"Ngẩn ra làm gì? Đi thôi."
Thẩm Gia Gia cũng rất hiếu kỳ, chỉ là có phần do dự, nghiêng đầu hỏi:
"Ta... tiện không?"
"Tại sao lại không tiện?"
Tạ Thừa Phong nghĩ thầm: sắp thành phu thê đến nơi rồi còn gì.
Hai người về phủ Trưởng công chúa, vừa khéo gặp bữa tối. Trưởng công chúa quét mắt nhìn Thẩm Gia Gia, mỉm cười nhè nhẹ, phân phó người hầu dọn thêm hai phần bát đũa.
Chẳng còn cách nào khác, đành phải ăn trước.
Thẩm Gia Gia bình thường vốn không bao giờ bạc đãi cái miệng mình, hôm nay dưới ánh mắt dò xét rõ mồn một của phu phụ Trưởng công chúa, có chút bối rối, đành chỉ động đến đĩa tôm nõn xào măng tây trước mặt.
Tạ Thừa Phong chẳng quan tâm mấy điều đó, dùng công quải (đũa chung) gắp không ít món, bày đầy một bát trước mặt nàng, toàn là những thứ nàng thích ăn.
"Đủ rồi, đủ rồi." Thẩm Gia Gia nói.
Tạ Thừa Phong bật cười, thấp giọng bảo:
"Chẳng lẽ ta còn không rõ khẩu phần của nàng à."
Nói đến mức Thẩm Gia Gia mặt mày nóng bừng.
Cơm xong, mọi người ngồi lại uống trà hàn huyên, lúc này Tạ Thừa Phong mới hỏi:
"Phụ thân, mẫu thân, hai người có từng nghe qua cái tên Thạch Ngũ Nương chưa?"
"Thạch Ngũ Nương?"
Trưởng công chúa thoáng khựng tay đang nâng tách trà, trầm ngâm nhớ lại một hồi, rồi lắc đầu:
"Chưa từng nghe."
Tạ Thừa Phong lại quay sang nhìn phụ thân.
Tạ Quýnh lắc đầu, sắc mặt có phần không tự nhiên, hỏi ngược:
"Các con lại đang điều tra vụ án gì?"
"Không giấu gì, chúng con nghi ngờ Thạch Ngũ Nương chính là hung thủ sát hại huynh trưởng."
"Cái gì?!"
Sắc mặt Tạ Quýnh đột biến, kinh hãi đến mức đánh rơi chén trà trong tay, nước nóng hất lên áo, rồi "choang" một tiếng rơi vỡ đầy đất.
Tạ Thừa Phong tóm tắt ngắn gọn tình hình. Trưởng công chúa nghe xong thì giận dữ, đập mạnh xuống bàn:
"Vậy thì Thạch Ngũ Nương hiện đang ở đâu!"
Vừa nói vừa liếc về phía phò mã, thấy hắn sắc mặt hoang mang khó đoán, rõ ràng là có tật giật mình, lập tức cầm chén trà ném tới:
"Tạ Quýnh! Ngươi dám cấu kết với ngoại nhân sát hại con ta!"
"Sao có thể!"
Tạ Quýnh vội vàng biện bạch:
"Con nàng cũng là con ta, ta sao lại hại chính cốt nhục của mình chứ?!"
"Vậy ngươi nói, Thạch Ngũ Nương là ai, giờ ở đâu?"
"Cái này... làm sao ta biết được…"
"Lão Hầu gia."
Một giọng nữ dịu dàng bỗng cắt ngang, ngăn cản Trưởng công chúa tiếp tục nổi giận.
Thẩm Gia Gia thong thả lên tiếng:
"Nay Thạch Ngũ Nương đã hồi kinh, từng mưu hại công tử, công tử còn giữ được một mạng đã là may mắn. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu ngài không nói rõ ràng, e rằng..."
E rằng lần sau, sẽ không còn cơ hội may mắn nữa.
Tạ Quýnh mồ hôi lấm tấm, nghe lời nàng nói, cười khổ một tiếng:
"Cũng được..."
Rồi ông kể lại chuyện xưa.
Năm ấy ông vào kinh ứng thí, chẳng may vướng vào một vụ mưu sát, bị vu oan giết người. Lúc đang trăm miệng không thể cãi, chính là ngỗ tác Thạch Ngũ Nương đã khám nghiệm tử thi, tìm được chứng cứ giúp ông rửa sạch oan tình. Từ đó hai người quen biết.
Thạch Ngũ Nương dung mạo phong tình, Tạ Quýnh cũng là nhân tài tuấn tú, tuổi xuân phơi phới, qua lại sinh tình.
Tạ Quýnh hứa hẹn, nếu thi đỗ sẽ quay lại cầu hôn nàng. Nào ngờ ý trời trêu người, tiên hoàng vừa vặn để mắt tới ông, muốn gả công chúa cho…
Trưởng công chúa nghe đến đây liền bật cười lạnh:
"Hảo một câu 'ý trời trêu người', nói cứ như bản cung là kẻ ác ngăn trở nhân duyên của ngươi vậy!
Rõ ràng ta nhớ, ngươi năm đó vừa đỗ tiến sĩ liền đắc ý vênh váo, đắc tội với quyền thần là Thừa tướng Vương, biết mình chẳng còn tương lai nên mới tới cầu hôn bản cung.
Bản cung thấy ngươi còn chút nhan sắc nên mới đồng ý!"
Tạ Quýnh bị nói trúng chỗ đau, vừa muốn phản bác.
Thẩm Gia Gia nghe được những điều không nên nghe, thấy rõ mình không nên ở lại, liền lặng lẽ đứng dậy rời phòng.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu nhìn Tạ Thừa Phong, thấy hắn như thể cả thế giới sụp đổ, lòng chợt thấy nhói.
...
Đêm ấy, Tạ Thừa Phong ngồi ngẩn người trong phòng, bên tai toàn là tiếng phụ mẫuc tranh cãi, tiếng trách móc nhau.
Hắn vẫn luôn tưởng cha mẹ hòa thuận, là đôi uyên ương ai nấy ngưỡng mộ, không ngờ quá khứ lại tồi tệ đến vậy.
Rõ ràng không phải lỗi hắn, nhưng vẫn thấy xấu hổ, vẫn thấy đau lòng.
Đặc biệt là... ngay trước mặt nàng…
Đang lúc phiền muộn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tạ Thừa Phong quát:
"Đi đi, đừng quấy rầy ta."
Người kia dường như điếc, vẫn tiếp tục gõ.
Tạ Thừa Phong giận dữ, bước ra mở mạnh cửa, định bụng dạy cho kẻ đó một bài học. Nhưng vừa nhìn thấy rõ người đứng ngoài, lửa giận lập tức bị dập tắt.
Là Thẩm Gia Gia.
Giọng hắn dịu đi:
"Sao lại là nàng?"
Thẩm Giai Giai ngẩng đầu nhìn hắn:
"Chàng không sao chứ?"
Nàng đang quan tâm ta…
Lòng Tạ Thừa Phong bỗng ấm lên, sống mũi cũng cay cay:
"Không sao."
Thẩm Gia Gia lấy từ sau lưng ra một hộp nhỏ:
"Ta mang chút đồ ăn cho chàng."
Tạ Thừa Phong liếc mắt ra sân sau nàng.
Hồi nãy hắn đuổi hết đám hạ nhân vì tâm trạng không tốt, giờ không ai thấy.
Hắn hiểu, nửa đêm gõ cửa phòng nam nhân đối với một thiếu nữ chưa xuất giá là việc không nên, Gia Gia tính khí thoải mái, nhưng hắn không thể để người khác hủy hoại danh tiết của nàng.
Thẩm Gia Gia mang theo chút khí lạnh bước vào phòng.
Tạ Thừa Phong rót trà cho nàng, ánh mắt nàng đảo quanh phòng, cuối cùng dừng trên một con thuyền để trên giá.
Con thuyền ấy chỉ dài chừng hơn một thước, ánh kim óng ánh, chế tác tinh xảo vô cùng.
Tạ Thừa Phong đưa chén trà nóng vào tay nàng:
"Uống chút trà cho ấm, trời lạnh thế sao không bảo người thêm áo?
Đã đến nhà ta rồi, còn khách sáo gì nữa."
Nói rồi xoay người, lấy con thuyền kia đặt trước mặt nàng:
"Ta biết nàng nhất định sẽ thích, đã định từ lâu là muốn tặng nàng."
Thẩm Gia Gia ngại ngùng.
Nàng là đến để an ủi hắn, không phải đến nhận quà...
Nàng ngắm con thuyền, còn Tạ Thừa Phong tựa cằm, lặng lẽ nhìn nàng.
Nữ tử của hắn, dưới ánh đèn lay động, đẹp tựa một bức họa, không, bức họa nào có được linh khí như nàng.
Thẩm Gia Gia ngắm con thuyền một lát, ánh mắt chuyển sang nhìn Tạ Thừa Phong, ai ngờ hắn đã lặng lẽ nhìn nàng từ lâu.
Ánh mắt giao nhau, hắn hơi nheo mắt, trong ánh nhìn vừa dịu dàng vừa mang chút sắc bén mờ ám khiến lòng nàng bỗng rối loạn, vội vàng dời mắt.
Tạ Thừa Phong tích tụ cả bụng phiền muộn, lúc này đã tan biến hơn phân nửa.
Hắn cúi đầu, lấy một miếng điểm tâm trong hộp ra ăn.
Thẩm Gia Gia nhìn hắn thong thả ăn, không thể không thừa nhận, trông thật khiến người ta vừa lòng.
Nàng chợt thở dài:
"Thực ra, ta rất ngưỡng mộ chàng."
"Ngưỡng mộ ta có người phụ thân bội bạc sao?"
"Không phải."
Thẩm Gia Gia lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:
"Ta ngưỡng mộ chàng có thể làm điều mình muốn. Loại tự do ấy, đã vượt xa phần lớn người trong thiên hạ."
Tạ Thừa Phong ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ta sinh ra trong phường phố dân dã, hàng xóm đều là dân thường.
Đại đa số người cả đời bận rộn vì miếng ăn manh áo, có cơm ăn áo mặc đã mãn nguyện rồi, mà đó còn là tốt.
Ở nông thôn, có nhà nghèo đến mức cả nhà chỉ có một cái quần.
Sách nói: Yến tước an tri hồng hộc chi chí — chim sẻ sao hiểu được chí lớn của thiên nga.
Nhưng ta nghĩ, nếu chim sẻ vừa sinh ra đã có đầy đủ đồ ăn, không phải nhọc nhằn kiếm hạt sâu, liệu nó có mộng bay cao không?"
"Nên, Thừa Phong, ta ngưỡng mộ chàng.
Chàng sinh ra đã không phải làm chim sẻ."
Tạ Thừa Phong chưa từng nghĩ đến những điều này, cũng chưa từng có ai nói với hắn như thế.
Lòng hắn có chút chấn động, lại thấy tủi thân, không rõ vì ai mà tủi.
Hắn hỏi:
"Vậy còn nàng…?"
"Ta càng ngưỡng mộ chàng."
Thẩm Gia Gia nhẹ giọng,
"Ta sinh ra là nữ tử, mà thế giới của nữ tử thì quá nhỏ, càng lớn lại càng nhỏ, cuối cùng nhỏ đến mức chỉ còn chuyện gả chồng sinh con.
Cả thiên hạ chỉ để tâm ta lấy ai, sinh con gì, chẳng ai quan tâm ta thích gì, muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào…
Chẳng ai để tâm cả."
Lời nói đến đây, nàng cụp mắt, cười khổ.
Một bàn tay ấm áp đặt lên tay nàng, khô ráo mà vững vàng.
Thẩm Gia Gia ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đầy dịu dàng của Tạ Thừa Phong.
"Ta để tâm."
Ánh mắt hắn chưa bao giờ kiên định đến thế:
"Ta biết nàng thích gì, muốn làm gì, muốn trở thành người ra sao.
Ta biết, và ta để tâm."