Hôm sau, phu thê Trưởng công chúa vẫn còn đang giận dỗi nhau.
Bữa sáng, Thẩm Gia Gia dùng bánh bao nhân gạch cua, cháo gạo tẻ, kèm vài đĩa tiểu thái tinh xảo, ăn đến mức lim dim đôi mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
Tạ Thừa Phong chống cằm một tay, lặng lẽ nhìn nàng, cảm thấy đôi má phồng phồng của nàng thật đáng yêu, không khỏi nảy sinh ý muốn vươn tay chạm thử.
Sau bữa tối, hai người tùy ý dạo bước trong phủ để tiêu thực. Đi được một đoạn, Thẩm Gia Gia bỗng nói:
“Về vụ án này, ta vẫn còn vài điểm nghi hoặc. Chỉ e muốn giải được, phải đích thân đến Thạch Môn một chuyến.”
Một nữ tử yếu mềm, chỉ vì tra một vụ án mà muốn bôn ba nghìn dặm, quả nhiên là Thẩm Gia Gia.
Tạ Thừa Phong hỏi:
“Nghi hoặc gì mà nhất định phải đến Thạch Môn?”
Thẩm Gia Gia định mở miệng, lại sợ bị người nghe thấy, bèn kiễng chân, ghé sát vào tai chàng thì thầm.
Tạ Thừa Phong thân hình cao lớn hơn nàng nhiều, lúc này đành khom người xuống một chút. Hơi thở ấm áp của nàng phả nơi tai, khiến mảnh da thịt ấy bỗng chốc nóng rực như thiêu đốt. Ý nghĩ trong đầu cũng dần trôi nổi, chẳng biết đã mộng tưởng đến đâu…
Nói xong, Thẩm Gia Gia hỏi:
“Chàng thấy sao?”
Ta thấy… nàng thơm thơm quá…
Thẩm Gia Gia nhíu mày khó hiểu — rõ ràng đang nói chuyện vụ án, sao mặt hắn lại đỏ lên thế?
Tạ Thừa Phong vội giơ tay áo giả bộ phe phẩy, làm ra vẻ nghiêm túc:
“Hôm nay thật nóng.”
Thẩm Gia Gia nhìn trời, ánh mắt cổ quái:
“Giờ là mùa đông mà…”
“Chuyện này nàng không hiểu đâu. Người tập võ chúng ta, dù đông hay hè, đều có chính khí hộ thân, nên thường thấy nóng.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ. Đi, ta đưa nàng xem binh khí trong khố phòng của ta.”
Do Tạ Thừa Phong từ nhỏ luyện võ, phủ Trưởng công chúa đặc biệt dành riêng một khu luyện võ cho chàng. Bên cạnh võ trường chính là phòng binh khí. Trong phòng, đủ loại binh khí bày la liệt, cây nào cây nấy đều được lau chùi sáng loáng, khiến Thẩm Gia Gia hoa cả mắt.
Nàng nhìn đông ngó tây, hiếu kỳ hỏi:
“Những thứ này chàng đều biết dùng?”
“Biết chứ. Sư phụ từng nói ta là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.”
Thẩm Gia Gia thầm nghĩ, sư phụ trong phủ thật chẳng dễ dàng gì để giữ được miếng cơm...
“Đừng không tin.”
Tạ Thừa Phong cầm lên một nắm ám khí hình kim, nói:
“Xem kỹ.”
Nói đoạn, vung tay nhắm thẳng tổ chim sẻ dưới mái hiên mà ném tới.
Tổ chim còn có chim non, hai cái đầu lông xù ló ra ngoài, tò mò nhìn họ. Thẩm Gia Gia thấy vậy liền xót, sợ chàng thật sự trúng đích, vội kêu:
“Nè!”
Nàng vừa muốn ngăn lại, chỉ thấy “vù vù vù”— sáu chiếc kim thép như ánh sáng bạc phóng về phía tổ chim.
Tim Thẩm Gia Gia thoắt lạnh. Tưởng rằng sẽ thấy xác chim non, nào ngờ sáu chiếc kim thép ấy lại tạo thành một vòng cung bao quanh tổ chim, cắm phập vào xà nhà, không hề chạm vào tổ lấy một chút.
Đám chim sẻ dường như còn chẳng bị kinh động, vẫn tò mò nhìn họ, có lẽ đã quá quen rồi.
...Thật là thần kỹ!
Thẩm Gia Gia trợn mắt há mồm nhìn Tạ Thừa Phong.
Tạ Thừa Phong trong lòng đắc ý vô cùng, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản:
“Để ta cho nàng xem thêm trò này vui lắm.”
Nói đoạn, chàng đột nhiên bước gần, tay vòng lấy eo nàng. Thẩm Gia Gia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể rời đất.
A a a! Nàng bay lên rồi!
Nàng từng nhiều lần mộng tưởng được bay như chim, nay thật sự bay rồi, vừa ngạc nhiên vừa kí.ch thí.ch, lại có phần sợ hãi. Bản năng khiến nàng siết chặt người bên cạnh.
Mỹ nhân thơm ngát mềm mại ôm sát vào lòng, Tạ Thừa Phong cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Sau vài lần lướt giữa mái ngói và cành cao, chàng đưa nàng đáp xuống đất an toàn.
Thẩm Gia Gia vỗ ngực bình tâm, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của Tạ Thừa Phong, đôi mắt sáng long lanh, môi cũng đỏ hơn thường ngày, dưới ánh nắng mùa đông, tuấn mỹ đến mức khiến người ta nuốt nước bọt.
Tạ Thừa Phong vội sờ mặt, làm bộ nghiêm nghị:
“Người tập võ, nàng hiểu mà.”
“Ừm…”
Thẩm Gia Gia nhớ lại cảnh vừa rồi hai người thân thể kề sát, khi ấy mải vui mà không để ý, giờ hồi tưởng lại, bỗng thấy thẹn thùng, mặt đỏ lên. Nàng vội cúi đầu né tránh ánh mắt, chuyển sang nhìn tay phải của chàng:
“Tay chàng vừa rồi có gì kỳ diệu sao?”
Lúc nãy chỉ thấy chàng giơ tay là có thể bay lên.
Tạ Thừa Phong kéo tay áo lên, để lộ cổ tay quấn dây thép mảnh mà mềm, đầu dây nối với một cái móc thép hình vuốt.
Chàng giải thích:
“Đây gọi là trảo tác. Ấn vào cơ quan, vuốt thép sẽ bắn ra bám vào điểm cao, cả người liền có thể mượn lực mà phi hành, đi trên tường vượt qua mái, không chút khó khăn.”
Thẩm Gia Gia chăm chú nhìn trảo tác, hàng mi khẽ run động, ánh mắt long lanh. Tạ Thừa Phong mỉm cười, tháo xuống đưa nàng chơi thử.
Nàng còn đang mày mò nghiên cứu thì chàng nhẹ gọi:
“Gia Gia.”
“Hả?”
“Ta đi Thạch Môn cùng nàng nhé. Ta có thể bảo hộ nàng.”