Tả Nương Tử

Chương 20: Mang thai (2)



Đối với đề nghị của mẹ hắn, Bạch Khanh không đồng ý cũng không từ chối, chỉ cười.

Nàng không tính là con dâu của bà cho nên sẽ không cúi đầu vâng lời mọi sự sắp đặt của nhà chồng nhưng nàng lại là người phụ nữ của hắn, quan trọng nhất là, nàng kính trọng vị phu nhân đoan trang quý phái này, người không dễ dàng khinh thường người khác cho nên nàng chỉ có thể cười.

Nàng có thể hiểu được suy nghĩ và dự định của Triệu thị. Lý Bá Trọng dù sao cũng là thế tử chư hầu tôn quý, hắn phải cưới vợ quý, sinh con quý, hắn còn phải được những quý tộc khác tôn trọng mà tất cả những điều này Bạch Khanh nàng đều không thể làm được, cũng không có khả năng làm được. Người hắn cưới phải là người vượng phu, không phải là người khắc phu như nàng.

Cho nên nàng có thể hiểu được ý tốt của Triệu thị, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ cách ly những người phụ nữ gây ảnh hưởng đến con trai mình, càng xa càng tốt…

Bạch Khanh thật ra rất muốn nói với mẹ hắn rằng nàng sẽ không bám víu lấy con trai bà, bởi vì nàng cũng sợ. Loại đàn ông như vậy chỉ có mỗi bản lĩnh “cướp đoạt”, đến Bồ Tát cũng không muốn.

Nằm co ro ở góc giường, đắp hai lớp chăn lông mà vẫn lạnh đến run rẩy. Mấy ngày nay, kinh thành luôn có gió lớn tuyết rơi, lạnh lẽo thấu xương. Đôi khi nàng rất muốn hắn mau chóng trở về, ít nhất dựa vào người hắn sẽ không lạnh.

“Lạnh thế sao không bảo hạ nhân mang chút than vào?” Vừa bước vào cửa đã thấy nàng co ro như một con thỏ trong tuyết.

“Mùi than nặng quá, dễ bị ho.” Hơn nữa, ngửi lâu ngày hôm sau sẽ đau đầu như búa bổ.

Hắn nhướn mày, có lẽ cảm thấy nàng đỏng đảnh, “Vậy cứ để lạnh như thế này?” Hắn đứng trước giường, chờ nàng đến thay quần áo cho hắn.

“Chẳng phải còn có ngài sao.” Nàng ngồi dậy, cởi chiếc cúc áo trước ngực hắn, đồng thời cảm nhận hơi ấm từ người hắn.

“Mấy ngày nữa, ta phải về Tây Bình.” Hắn nhìn chằm chằm vào vầng trán trơn bóng của nàng, dường như muốn xem phản ứng của nàng.

“Ngài có mang ta về không?” Nàng cũng không muốn vòng vo.

Hắn không trả lời nàng, chỉ nhìn nàng một hồi lâu sau mới nói: “Ta sắp thành thân rồi.”

“Ồ, là chuyện vui, chúc mừng ngài.” Chuyện này nàng biết mà. “Đừng nhìn ta như vậy, là thật lòng chúc mừng đấy.” Nàng áp tay lên lồng ng.ực ấm áp của hắn, từng chút một chiếm lấy hơi ấm của hắn.

“Ta biết.” Hắn ôm lấy eo nàng, “Nàng đang mừng vì sắp được rời khỏi ta?”

“Sao lại thế được, rời xa ngài ta sẽ khóc.” Dù sao hắn cũng coi như là ân nhân của nàng, nàng là người rất biết ơn.

Hắn cười, nhìn nàng cười, “Nàng có phải cảm thấy có thể nhìn thấu tất cả mọi người không?” Rồi giống như một nhà hiền triết, đứng một bên xem trò cười của thế gian, trên mặt mang vẻ hờ hững, trong lòng lại đang chế giễu tất cả mọi người.

“Không phải tất cả, chỉ là ‘rất nhiều’, khổ sở, thiệt thòi đổi lại một đôi mắt tinh tường.” Nàng cũng không muốn nhìn rõ mọi chuyện như vậy nhưng ai bảo nàng lại vướng vào chứ.

“Nàng cảm thấy nàng cũng có thể nhìn thấu ta?”

Lắc đầu, nàng không muốn nhìn thấu hắn cũng chưa chắc có thể nhìn thấu, nàng càng không muốn thử, bởi vì những người đàn ông có dã tâm, có hoài bão rất đáng sợ, sẽ khiến phụ nữ vạn kiếp bất phục cho nên nàng luôn trốn tránh hắn, “Nhìn thấu ngài rồi, ta sợ là không thể sống trên đời này nữa.” Hắn là người không để ai dễ dàng nhìn thấu, ngay cả người thân của hắn, hắn cũng sẽ giăng một vỏ bọc trước mặt họ, huống chi là nàng.

Hắn vẫn còn cười, cằm cọ vào trán nàng, “Ta thật sự có chút không nỡ rời xa nàng.” Hắn quả thật rất thích người phụ nữ này, vì những thứ nàng muốn bảo vệ, có thể vứt bỏ tôn nghiêm, trinh tiết, thậm chí là đối đầu với cả thế giới, “Nhưng lại không thể không thành thân, nàng nói phải làm sao đây?” Giọng nói rất dịu dàng còn mang theo chút cưng chiều. Hắn có thể là một người tình tốt, nếu hắn muốn.

Trán nàng bị râu của hắn đâm vào vừa đau vừa ngứa nhưng không đẩy ra được, chỉ có thể mặc kệ hắn, “Người xưa nói, cá và tay gấu không thể cùng có được, người có được thứ quý giá hơn mới là thượng sách.” Nàng là cá, vợ tương lai của hắn là tay gấu, cái trước rẻ mạt, cái sau tôn quý.

“Muốn ở lại kinh thành không?” Hắn hỏi như vậy.

“Không muốn.” Nàng đến kinh thành là để “gây chuyện” cho hắn, không có hắn, nàng còn gây chuyện gì nữa? Chẳng lẽ thật sự phải ở lại cái nhà này lâu dài, sinh con đẻ cái, hầu hạ cha mẹ chồng rồi tranh giành tình cảm với vợ của hắn? Nàng không có mệnh làm quý phu nhân, nếu thật sự trở thành như vậy, nàng nhất định sẽ làm cho nhà hắn tan nát rồi cùng với những người phụ nữ của hắn phát điên, sau đó chính là hắn sẽ lấy mạng nàng.

Đôi khi, vô tình nghĩ đến kết cục như vậy, nàng đều bật cười.



Hắn không nói cho nàng biết kết cục của cuộc nói chuyện đó nhưng ngày hôm sau hắn sai người đến biệt viện thu dọn hành lý—của cả hai người. Xem ra, hắn sẽ mang nàng về Tây Bình, điều này khiến nàng âm thầm vui vẻ cả buổi, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.

Trở về Tây Bình, hắn sẽ cưới vợ sinh con, hơn nữa vợ hắn còn là biểu muội mà hắn yêu thương, bọn họ sẽ hạnh phúc và vẫn cao quý giàu có như trước. Còn nàng sẽ dần trở nên vô giá trị cho đến khi lặng lẽ rời khỏi Lý gia hoặc là bị đuổi ra khỏi Lý gia, một kết cục bi thảm mà cũng thật hạnh phúc.

Mơ màng như vậy, nàng ăn cơm cũng nhiều hơn, quệt nước tương ớt đỏ tươi lên trứng chiên, ăn ngon lành.

Bình thường nàng không ăn được cay, có lẽ là vì hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt.

Lý Bá Trọng lặng lẽ nhìn cách ăn ghê tởm của nàng, nhíu mày.

“Thiếu phu nhân, còn muốn nữa không ạ?” Thị nữ nhìn chiếc đĩa nước tương trống không, không khỏi lên tiếng hỏi.

Bạch Khanh ngước mắt, ánh mắt vừa vặn chạm phải Lý Bá Trọng, sao? Đã bắt đầu không thích cách ăn của nàng rồi sao? Nàng cười, “Không cần nữa.”

Thị nữ liền lùi lại nửa bước.

Sáng sớm hôm nay, cha mẹ Lý Bá Trọng đã được mời đến Triệu phủ ở Hán Tây làm khách, nghĩ cũng biết là vì chuyện gì mà đến, chuyện hôn nhân đại sự mà, dù sao cũng phải bàn bạc kỹ càng hơn, huống hồ gia cảnh hai bên lại giàu có như vậy. Sính lễ, của hồi môn thì khỏi phải nói, quan trọng nhất là lợi ích chính trị nên phân chia như thế nào, dù sao cũng phải làm rõ ràng trước khi cưới mới được.

Cho nên, trên bàn ăn sáng hôm nay chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, lấm tấm, gió thì đã ngừng cho nên rất yên tĩnh.

Bạch Khanh vừa đặt đũa xuống, đã thấy một tiểu tư vội vã chạy vào, bẩm báo: “Công tử, Triệu công tử đến rồi ạ.”

Lý Bá Trọng đang uống canh, chiếc thìa giơ giữa không trung, còn chưa kịp đưa vào miệng, “Mời Triệu công tử đến thư phòng trước.”

Tiểu tư vâng lệnh lui ra.

Triệu Chính Thần đến rồi—Bạch Khanh rất tự nhiên mà nghĩ như vậy.

Lý Bá Trọng lau miệng, súc miệng xong vội vã đi đến thư phòng.

Ngoài hành lang, Xấu Xí đang ngồi xổm trong tuyết, thấy hắn bước ra cửa không khỏi tiến lên làm thân, tiếc là chủ nhân lúc này không có tâm trạng chơi với chó, chỉ cần hắn khẽ chỉ tay, nó liền ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ cũ, thật là một con chó nhát gan.

Đôi khi nàng hay suy nghĩ vẩn vơ, thật ra nàng và Xấu Xí ở một vài khía cạnh rất giống nhau.



Triệu Chính Thần đến Lý phụ, ngoài việc chúc mừng muội muội và hôn sự của Lý Bá Trọng, đương nhiên còn có vấn đề chiến sự ở Đông Chu. Hiện tại hai nhà sắp kết thông gia, có vài lời đương nhiên sẽ dễ nói hơn. Hắn đến tìm Lý Bá Trọng, chẳng qua là hy vọng Hán Bắc có thể vào những thời điểm đặc biệt, cung cấp một chút trợ giúp nhỏ cho quân Hán Tây đang tiến quân ngàn dặm, tiện thể còn hy vọng Hán Bắc có thể nới lỏng việc canh phòng ở một số cửa ải biên giới, như vậy cũng để quân Hán Tây và thương nhân Hán Tây có thể nhanh chóng vận chuyển chiến lợi phẩm trở về.

Lý Bá Trọng không làm mất mặt hắn, rất sảng khoái đồng ý hết khiến Triệu Chính Thần rất vui mừng, hai huynh đệ họ xóa bỏ hiềm khích trước đây, trò chuyện rất vui vẻ, trông hòa thuận vui vẻ.

Tối hôm đó, Triệu Chính Thần ở lại Lý phủ uống rượu, Triệu thị đích thân xuống bếp, cha Lý và Lý Bá Trọng cùng ngồi.

Việc phân chia lợi ích sau khi hai nhà Lý Triệu liên hôn đã được bàn bạc xong từ ban ngày cho nên bữa rượu tối nay uống đặc biệt thoải mái. Sau khi uống rượu, khi uống trà, Triệu thị đến hỏi cháu trai ăn có ngon miệng không. Đang trò chuyện thì một tiểu tỳ khẽ gọi Triệu thị từ phía sau, “Phu nhân…”

“Chuyện gì?” Triệu thị hơi quay mặt lại.

“Thiếu phu nhân đau bụng không ngừng, hình như không khỏe.”

Ánh mắt Triệu thị khẽ dừng lại một chút rồi nói: “Đi mời đại phu đến, lát nữa ta sẽ qua.”

Tỳ nữ khẽ khàng lui xuống.

Triệu thị quay mặt lại, nụ cười hiền hòa, tiếp tục nghe cháu trai và chồng trò chuyện, khi ánh mắt chạm vào con trai, bà rất bình tĩnh.