Tả Nương Tử

Chương 46: Bọn cướp (2)



Sau khi từ Tiểu Sương Hà trở về, Bạch Khanh ít khi ra tiền viện. Một mặt là vì cặp tỷ muội họ Triệu đang lo lắng chăm sóc sức khỏe của Lý Bá Trọng, không đến lượt nàng phải bận tâm. Mặt khác, tiền viện là nơi lui tới của toàn những nhân vật có máu mặt, nàng chẳng quen biết mấy người, cũng không nói chuyện được với họ, đứng ở đó trông có vẻ lạc lõng. Vì vậy, nàng cố gắng hết sức để ít ra tiền viện, dù sao thì hắn cũng bận rộn nên vẫn có thời gian chăm sóc những người phụ nữ ở hậu viện.

Qua mồng chín tháng Giêng, những võ sĩ áo trắng giáp trắng ở tiền viện đều biến mất, chắc hẳn là Hoàng thượng đã hồi kinh rồi nhỉ?

Quả nhiên tin tức của Đồng tẩu nhanh nhạy hơn nàng. Trưa nay, bà ấy ghé bếp một chuyến, khi về thì biết hết cả. Nghe nói Hoàng thượng và Thái hậu đã đi ngay trong đêm qua, được đội quân lớn hộ tống ra khỏi cổng phía Bắc, đi khá vội vã. Lý Bá Trọng chỉ đưa tiễn đến cửa thành rồi quay về, không đi theo về kinh. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ theo về kinh một chuyến, dù sao thì làm vậy mới càng thể hiện được tấm lòng trung thành.

Đêm hôm đó, Lý Bá Trọng cho người nhắn lời đến, bảo Bạch Khanh đưa con ra tiền viện dùng cơm.

Vừa bước vào cửa mới phát hiện cặp tỷ muội họ Triệu đều có mặt, lần lượt ngồi hai bên trái phải của Lý Bá Trọng.

Thật khó có dịp đoàn viên thế này…

Bạch Khanh cúi người ngồi xuống, vị trí của nàng vừa vặn đối diện với Lý Bá Trọng.

“Ăn cơm đi.” Hắn nhẹ giọng dặn dò một câu.

Ba người phụ nữ lúc này mới cầm đũa lên.

Triệu Nữ Oánh ăn rất ít, hình như là cơ thể không khỏe, từ khi đến Hà Hạ, nàng ta cứ ốm yếu lặt vặt. Cơm chưa ăn được mấy miếng, một món đầu sư tử hấp lại khiến nàng ta nôn hết những miếng cơm vừa ăn vào…

Thật là rối loạn! Một đám người xúm lại đỡ nàng ta ra ngoài.

Lý Bá Trọng đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc, hắn là phu quân của nàng ta mà nên hắn rất lo lắng… Bận rộn sai người đi tìm thầy thuốc, bận rộn đỡ Triệu Nữ Oánh về phòng.

Trong phòng bỗng chốc trống không, chỉ còn lại Bạch Khanh và A Bang nằm trong giỏ mây.

Thở dài một tiếng, nàng đặt đũa xuống, cầm khăn lau miệng. Bữa cơm này vẫn chưa ăn được trọn vẹn. Xem ra người trong nhà này thật sự khắc nhau, hễ tụ tập lại là sẽ có chuyện.

Nàng đưa tay bế con trai ra khỏi giỏ mây – không tự mình bế cũng không được, trong phòng chẳng còn ai. “Khi con lớn lên, phải nhớ đừng có hưởng cái phúc có nhiều vợ nhé, mệt lắm đấy.” Nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, bước ra khỏi cửa, bỏ lại bàn đầy món ăn thịnh soạn.

***

Trở về hậu viện, trong phòng cũng trống vắng, vì biết tối nay nàng đưa con ra tiền viện nên Đồng tẩu cũng đã về phòng sớm.

Một mình sống trong căn phòng lớn, lẽ ra phải thấy cô đơn nhưng may mắn thay, nàng có con.

Không hiểu sao, tối nay nàng lại chơi vui vẻ đến thế với đứa bé chỉ mới bảy, tám tháng tuổi, hơn nữa còn cười ngả nghiêng, tiếng cười vang vọng trong căn phòng trống trải.

Cuối cùng, con chơi mệt rồi ngủ say. Quay lại nhìn xuống đất, quần áo trải đầy sàn – vừa nãy nàng đã đặt con xuống đất cho con bò.

Toàn là quần áo tốt đấy chứ, gấm vóc, lụa là nhưng dù giẫm lên vẫn sẽ bẩn, bẩn rồi thì vẫn sẽ xấu đi.

Nàng nghiêng người nằm cạnh con trai, mặt áp vào bờ vai nhỏ của con. “Hình như mẹ trở nên ngốc nghếch rồi…” Nàng lại có thể cảm thấy chua chát, chỉ vì ánh mắt quan tâm người khác của hắn, thật đáng buồn cười.

Nhưng chẳng có ai cười nàng, chỉ có tiếng con trai m.út tay trong giấc ngủ…

***

Khoảng nửa đêm, cửa phòng Bạch Khanh khẽ gõ hai tiếng nhưng trong phòng không có động tĩnh gì, vì hai mẹ con đều đã ngủ say, chỉ có đống y phục lộng lẫy trải đầy sàn lấp lánh dưới ánh nến.

Nàng đã cài chốt cửa, cửa sổ cũng vậy.

Đêm khuya canh ba, Lý Bá Trọng một mình trở về tiền viện, ngồi trên chiếc sập mất một khắc, rồi đứng dậy quay lại đường cũ, tháo chốt cửa bước vào phòng – căn nhà này không có nơi nào hắn không thể vào.

Cái hắn nhìn thấy là đống y phục xa hoa trải đầy sàn, và hai mẹ con đang ngủ say trên giường.

Hắn đưa tay khẽ lay đánh thức nàng…

Bạch Khanh mơ màng mở mắt, “Giờ là mấy rồi?” Hắn còn sang đây làm gì.

“Vừa qua giờ Tý.”

Bạch Khanh chống người ngồi dậy, tóc búi lỏng lẻo, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, dáng vẻ còn ngái ngủ, “Nữ Oánh sao rồi?”

“Cơ thể yếu, nhiễm chút phong hàn.” Hắn ngồi xuống chiếc ghế đẩu mềm cạnh giường.

Bạch Khanh cau mày nhìn hắn. Triệu Nữ Oánh đã bị phong hàn, hắn còn nửa đêm chạy đến đây làm gì? Theo kinh nghiệm thường ngày, hắn đáng lẽ phải ở lại đó mới đúng.

“Sao không mở cửa?” Hắn biết giấc ngủ của nàng vốn rất nhẹ, không thể nào không nghe thấy tiếng gõ cửa lớn như vậy.

“Không phải đã vào rồi sao?” Cần nàng mở cửa làm gì nữa?

“Ta nói là lúc nãy.”

Bạch Khanh vuốt trán, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, trước mắt vẫn còn hơi nhòe. “Lúc nãy không nghe thấy tiếng gì cả.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt hắn vẫn còn dư âm tức giận, xem ra là bị ai đó chọc giận rồi. Nếu không muốn gặp xui xẻo, tốt nhất đừng đối đầu với hắn. “A Bang quấy khóc dữ dội, bị con làm cho mệt quá nên ngủ sâu hơn một chút, chắc không nghe thấy.”

“A Bang có thể làm sàn nhà thành thế này sao?”

Bạch Khanh liếc nhìn đống y phục xa hoa bị làm bẩn trên sàn, “Đều là để ngày mai giặt… À, chàng chưa ăn gì phải không?” Cúi người xuống giường, kéo lê đôi hài thêu màu cánh sen, bước qua những bộ y phục lộng lẫy ra khỏi nội thất, từ bàn ngoài lấy một đĩa bánh ngọt mang vào tiện tay rót thêm một chén trà vẫn còn nóng, đặt lên bàn thấp bên cạnh hắn.

Vì cơn giận của hắn không thể chọc vào thì đành chuyển chủ đề đi đã. Tối nay nàng không muốn chịu đựng cơn giận thay người khác, vì tâm trạng của nàng cũng không tốt lắm.

Lý Bá Trọng nâng chén trà nóng trong tay, trông có vẻ cơn giận đã nguôi đi một chút, nhìn nàng nói: “Khoảng thời gian này đừng ra ngoài.”

Tối nay hắn gọi ba người phụ nữ đến cùng nhau, chính là muốn dặn dò họ chuyện này, kết quả lại bị Nữ Oánh phá hỏng. Vừa làm ầm ĩ cả buổi chưa xong, nàng ta lại khóc cả đêm với hắn, hắn cũng dỗ dành cả đêm. Vốn dĩ mọi chuyện có thể êm đẹp như vậy nhưng nàng ta lại nhắc đến việc huynh muội mình khuyên bảo, ý là nàng ta tuổi tác không còn nhỏ nữa nên vì Lý gia mà kéo dài hương hỏa rồi, nếu không thì là nàng ta không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Đương nhiên điều này cũng không có gì sai cả, dù sao nàng ta là chính thất của hắn, những gì nàng ta nói quả thực đều là trách nhiệm của một người vợ, những điều này đều không chọc giận hắn.

Điều thực sự chọc giận hắn là vài câu sau của nàng ta – Nàng ta nói hắn đã thay đổi rồi, đối với Triệu gia đã thay đổi, đối với huynh ấy đã thay đổi, đối với Nữ Oánh cũng thay đổi, Lý Bá Trọng trước đây là người trọng tình trọng nghĩa.

Câu nói này đã làm cơn giận tích tụ trong lòng Lý Bá Trọng bỗng chốc dâng lên đến đỉnh đầu. Triệu gia còn mặt mũi nào nói đến tình nghĩa? Lúc giết người phóng hỏa, tấn công chiếm đất, thúc giục nộp tiền lương thực có còn nhớ hai chữ tình nghĩa không? Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là lấy lại từng chút những thứ không thuộc về họ thôi, thế mà lại gọi là không nói tình nghĩa sao?

Chính vì câu nói này, Lý Bá Trọng không ở lại phòng của Triệu Nữ Oánh nữa, kết quả sang chỗ Bạch Khanh lại ăn quả lừa khiến cơn giận của hắn càng tăng thêm vài phần.

May mắn là Bạch Khanh không muốn cãi vã, cơn giận của hắn mới lại nguôi xuống.

Bạch Khanh gật đầu đồng ý lời hắn nói nhưng không ngẩng mắt nhìn hắn, chỉ đưa tay tết mái tóc dài rối bời của mình lại thành bím.

“Giận à?” Tính tình của nàng rất ít khi thể hiện ra mặt, phải nhìn qua mắt mới biết.

Bạch Khanh liếc nhìn hắn một cái, “Không phải chàng đang giận sao?” Hắn mới là người có lửa giận lớn nhất đấy chứ? Cửa phòng ngoài vẫn còn dựa vào tường kia mà.

Lý Bá Trọng nắm chặt chén trà trong tay, mấy ngày nay bị đủ chuyện vặt làm cho lòng bồn chồn, lại thêm Triệu gia bắt đầu thúc giục nộp khoản “thuế” đã đòi trước Tết nên lửa giận của hắn cứ tích tụ, lại không có nơi nào để trút ra, nhất thời không để ý sẽ không kìm được cơn giận. “Sau này sẽ không thế nữa.”

Không thế mới là lạ đấy. Vị chính thất ở tiền viện ngày càng sốt ruột, chỉ mong ngóng có thể sinh con nối dõi, không chỉ vì bản thân nàng ta, e rằng bên nhà mẹ đẻ cũng thúc giục gấp. Thật đáng cười, đường đường là Chính Vương phi, gả đến mấy năm rồi mà còn không bằng một ca kỹ hát khúc. Sao mà không sốt ruột cho được? Mà hắn cố tình lại không có cái bản lĩnh làm cho bụng cô biểu muội lớn lên, điều này rơi vào đầu người phụ nữ nào cũng sẽ sốt ruột như lửa đốt. Cơn giận của hắn sau này còn phải chịu đựng nhiều đấy.

“Vương gia…” Tiếng của Lôi Thác truyền đến từ ngoài cửa sổ. “Vương phi mất tích rồi!”

“…” Điều này quả thực khiến Lý Bá Trọng hơi ngạc nhiên.

Bạch Khanh cũng thấy khó hiểu, dù có cãi vã thế nào đi nữa, Triệu Nữ Oánh cũng sẽ không nửa đêm bỏ đi mới phải.

Lý Bá Trọng cau mày chặt lại – Xem ra tình hình không tốt như hắn dự đoán.

Hắn đã quyết định tiêu diệt Đông Lập nhưng giờ xem ra, dường như vẫn chưa dễ dàng như vậy.